Một tiếng thét thê lương mang theo nỗi bi ai vô tận.
Người càng đơn thuần lại càng nặng tình.
Nhân Hoàng tự tay khiến cho Mẫu Thần Sinh Mệnh lây dính nhân tình thế thái, khiến bà hiểu được màu sắc của thế giới, cho nên, Nhân Hoàng ngã xuống, Sinh Mệnh Mẫu Thần sao có thể không bi thương, cõi lòng chỉ còn lại nỗi buồn đau cùng cực!
Từng hình ảnh trong quá khứ hiện lên rõ ràng ngay trước mắt, không ngừng hiện lên, rồi lại trôi qua.
Thi thể Nhân Hoàng khô quắt, già nua, không có hơi thở sự sống.
Mặc cho Sinh Mệnh Mẫu Thần rót vào bao nhiêu tỉnh hoa sinh mệnh cũng không hề tỉnh lại, linh hồn của ông đã tiêu tán, hoàn toàn chết đi.
Tiếng gào thét thê lương chấn động cả tầng trời Thiên giới.
Sinh Mệnh Mẫu Thần ôm lấy thi thể Nhân Hoàng, dần dần thịnh nộ.
Sợi tóc bay tán loạn, mặt đất Thiên giới nứt ra, từng nhánh sông sinh mệnh phá nát từng tòa thành trì Thiên giới được xây dựng trên những nhánh sông của dòng sông sinh mệnh.
Vô số sinh linh hoảng sợ vạn phần.
Cả Thiên giới đều rối loạn, tỉnh hoa sinh mệnh võ đê như mãnh thú gào thét, tràn ra khỏi dòng sông, không ngừng trào lên, lan tỏa...
Giống như cảnh tượng ngày tận thết Vô số tu sĩ phóng lên cao, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn về phía chân trời xa xa.
Sinh Mệnh Mẫu Thần đang ôm thi thể xác xơ của Nhân Hoàng mà gào thét, một lúc lâu sau, tiếng hét nơi yết hầu như màn mưa ngừng rơi, dần dần dừng lại rồi biến mất.
Chỉ còn há miệng, gào thét không thành tiếng.
Không biết qua bao lâu, Sinh Mệnh Mẫu Thần cứ lẳng lặng nhìn thi thể Nhân Hoàng như vậy, trong mắt tràn đầy bi thương.
Từ biệt mười vạn năm, gặp lại giây lát ngắn ngủi rồi lại biệt ly, lần ly biệt này chính là vĩnh viễn.
Mười vạn năm, Sinh Mệnh Mẫu Thần cũng cam tâm tình nguyện chờ đợi, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến bà không chịu đựng nổi.
Năm tháng thôi thúc tuổi già, Nhân Hoàng đã già, dáng vẻ của ông không còn hào hoa phong nhã như năm đó, chỉ còn lại một thân thể già nua sắp chết. Nhưng trong lòng Sinh Mệnh Mẫu Thần, Nhân Hoàng vẫn là người đàn ông anh tuấn phóng khoáng ngồi ở bờ sông kể chuyện cho bà, dạy bà nhân tình thế thái.
Sinh Mệnh Mẫu Thần từng hận.
Là Nhân Hoàng dạy bà hận, bà hận Nhân Hoàng mười vạn năm không một lần trở về, hận ông từng hứa sẽ giải thoát cho bà, nhưng khi lấy lại tự do lại không làm được.
Nhưng hôm nay Nhân Hoàng lại dùng sinh mệnh giúp bà phá giải phong ấn.
Điều này đã chạm đến trái tim bà, thì ra Nhân Hoàng chưa từng quên. Trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, ông lựa chọn trở lại bên bờ dòng sông sinh mệnh, cùng bà ngồi dưới ánh hoàng hôn.
Càng nhung nhớ khó quên lại càng đau đớn.
Anh hùng già đi, giai nhân chờ đợi, nàng khóc cạn nước mắt, đột nhiên phát hiện không còn nước mắt để rơi!
Trong hư không.
Hết thảy đều như chìm vào tĩnh lặng.
La Hồng bay lơ lửng trên không trung, chiến đấu kịch liệt với Tây Thiên Vương.
Thiên Vương bốn tộc cũng cảm nhận được điều bất ổn. Thiên Vương bốn tộc Tiên, Yêu, Thần, Phật nhìn Sinh Mệnh Mẫu Thần như phát điên đằng kia, dần dần có cảm xúc lan tràn trong lòng!
Hình bóng béo mập của Số Một nhoáng lên như một tia chớp, xuất hiện bên cạnh La Hồng.
Trong thiên địa dấy lên gió xoáy, gió lốc cuồn cuộn.
Hắn ta nhướng mày, hít sâu một hơi: "Hay cho một Nhân Hoàng, không hổ là tuấn kiệt mấy chục vạn năm mới có một của Thiên giới!"
"Lại còn tính toán Thiên Đạo Chỉ Ý, lấy thân làm mồi nhử, dụ Thiên Đạo giáng xuống sức mạnh quy tắc, mượn nó phá hủy phong cấm của Sinh Mệnh Mẫu Thần, không hổ là cao thủ đùa giỡn quy tắc!"
"Đáng tiếc, còn thiếu một chút."
Số một cũng không nhịn được mà cảm thán.
La Hồng cũng tán thưởng vạn phần, Nhân Hoàng này, quả thực không tầm thường.
Thật đúng là ngay cả quy tắc cũng dám đùa giỡn!
Nhưng La Hồng lại nhanh chóng trầm tư, tồn tại phong hoa tuyệt đại như vậy, cuối cùng vẫn chết đi, già nua còm cõi, mấy hết hơi thở sinh mệnh.
Thiên hạ này, ai mà không phải chết.
Có lẽ chỉ duy nhất Sinh Mệnh Mẫu Thân là bất tử bất diệt.
La Hồng chầm chậm ngẩng đầu, nhìn vòm trời thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ hung tàn.
Thiên Đạo Chi Ý... rốt cuộc có ý gì?
Như Nhân Hoàng nói, Thiên Đạo Chi Ý muốn tiêu diệt một cường giả đến từ vũ trụ sụp đổ, không thể để tam giới sinh ra Hoàng cảnh không nằm trong tầm khống chế của Thiên Đạo Chỉ Ý.
Cho nên, khiến rất nhiều Hoàng cảnh phải chết, thậm chí còn thanh tẩy tam giới, mượn sức mạnh chúng sinh để đạt được thực lực cường đại.
Nếu sự thật đúng như Nhân Hoàng dự đoán.
Có lẽ, tiếp theo đây, tam giới sẽ phải đối mặt với một cuộc thanh tẩy lớn đến từ "trời cao"!
"Âm Sinh Mệnh Mẫu Thân in lặng hồi lâu, ôm lấy thi thể Nhân Hoàng.
Từng nhánh sông Sinh Mệnh hóa thành xúc tu quất vào hư không.
Như thể lửa giận đè nén trong lòng Sinh Mệnh Mẫu Thần đang không ngừng lan tràn.
Dòng sông Sinh Mệnh vốn trong suốt.
Nhưng dần dần, mọi người hoảng sợ phát hiện, dòng sông Sinh Mệnh... nhuốm một màu đỏ như máu.
Giống như máu tươi ô ô chảy ra khi cắt đứt mạch máu!
Càng hồi tưởng lại càng đau buồn!
"Cho dù chết đi, chàng vẫn là tồn tại anh minh thần võ nhất..."
"Già nua, tiều tụy không nên để lại dấu vết trên dung nhan của chàng"
Đôi mắt Sinh Mệnh Mẫu Thần bắt đầu hóa thành màu đỏ tươi, giọng nói dần dần trở nên lạnh lẽo.
"Âm Trong thân thể Sinh Mệnh Mẫu Thần bắt đầu nổi lên sức mạnh quy tắc dồi dào mãnh liệt, quy tắc sinh mệnh điên cuồng đổ vào cơ thể đã mất hết đi sinh cơ của Nhân Hoàng, khiến Nhân Hoàng dần dần trở nên trẻ trung, da thịt nhăn nheo như vỏ cây già cỗi cũng trở nên bóng loáng...
Giống như Nhân Hoàng bễ nghễ tứ phương, trấn áp tam giới năm xưa lại một lần nữa trở về.
Nhưng là, linh hồn đã mất, chỉ còn lại thế xác vẫn đang tỏa sáng lấp lánh!
Sinh Mệnh Mẫu Thần tiêu hao quy tắc sinh mệnh lấy lại dung nhan cho Nhân Hoàng, đoạt lại tướng mạo cho Nhân Hoàng từ tay thời gian.
Ngay sau đó, trên người Sinh Mệnh Mẫu Thần bắt đầu trào lên sát khí mãnh liệt.
Sợi tóc bay tán loạn, đôi mắt đỏ au, nhìn tiên vương bốn tộc trong hư không.
"Các ngươi... vì sao muốn quấy nhiễu khoảng thời gian thanh tịnh cuối cùng của chúng ta?"
"Chờ đợi mười vạn năm, chỉ chờ được một phút chốc ở bên cạnh nhau, vậy mà lại... bị các ngươi..."
"Phá! Hỏng! Rồi!"
Sinh Mệnh Mẫu Thần gầm lên giận dữ, dòng sông Sinh Mệnh hóa thành màu máu.
"Rắc Hư không đột nhiên nứt vỡ, một luồng năng lượng vặn xoắn không ngừng khuếch tán như một cơn sóng chấn động!