"Thi Ma Hoàng..."
La Hồng nheo mắt nhìn Thi Ma Hoàng.
Rất mạnh, vô cùng mạnh mẽ.
Dường như đã vượt qua cảnh giới Ngụy Hoàng đạt đến trình độ Chân Hoàng!
Tam giới không thể Thành Hoàng cho nên Thi Ma Hoàng hẳn là không có cảnh giới Chân Hoàng, nhưng mà về mặt chiến lực có lẽ không kém gì Chân Hoàng...
Thi Ma Hoàng này cũng là một yêu nghiệt đỉnh cấp!
"Có phải Địa Ngục rất nhiệt tình không?"
Thi Ma Hoàng cười ngồi ở trên ghế xương trắng chống cằm.
"Nhân Hoàng phong cấm bản hoàng một trăm nghìn năm, mấy ngày trước đây cảm nhận được có sao trời rơi vỡ hẳn là Nhân Hoàng đã chết, đáng tiếc không cách nào tự tay trả mối thù này."
"Nhưng mà không sao, ngươi là Nhân Hoàng đương thời cũng được xem như là truyền thừa của Nhân Hoàng, lấy mệnh của ngươi để tế điện tự do trong một trăm nghìn năm của bản hoàng"
"Địa Ngục không phải là nơi ngươi muốn tới thì tới."
Thi Ma Hoàng lạnh như băng nói.
Một lúc sau một tay chống cằm, một tay nâng lên nhẹ nhàng hất về phía trước.
Rầm rầm rầm!
Từng ma quyền sát chưởng tràn đầy hung ác của Thi Vương lập tức gào thét trùng sát ra ngoài!
Sắc mặt Địa Tạng Bồ Tát trắng bệch.
Như vậy làm sao ngăn cản?
La Hồng ngược lại không muốn ngăn cản, bước ra một bước thuấn di xuất hiện ở sau lưng Địa Tạng Bồ Tát với sắc mặt trắng bệch.
Giơ tay lên ấn lên mi tâm.
Ý chí Địa Tạng lập tức bị áp chế mà ánh sáng màu vàng trong hai con ngươi tiêu tan, ý chí của Tiểu Đậu Hoa trở về, Tiểu Đậu Hoa vội vã cuống cuồng nhìn La Hồng.
"Công...Công tử!"
La Hồng lườm nàng: "Im miệng, đi theo."
Túm gáy Tiểu Đậu Hoa đạp một bước xuống giống như vật đổi sao dời phóng thẳng về phía sát trận bảo vệ di chỉ A Tu La với kiếm khí ngút trời.
Một tiếng ông anh.
Ma kiếm A Tu La bay xuống trong tay La Hồng.
Ma kiếm tiểu tỷ tỷ váy đỏ bay xuống ghé vào trên lưng La Hồng cùng bay về phía bên trong thành trì.
Bầu trời trên thủy triều hắc ám.
Thi Ma Hoàng hờ hững nở nụ cười: "Muốn chết..."
"Không phải hoàng cảnh thì không thể vào."
Lời này cũng không phải là nói đùa.
Tộc Atula năm đó cực thịnh tộc Thi Ma cũng không dám chĩa mũi nhọn.
Mặc dù A Tu La hoàng chết trong vòng một đêm thế nhưng lại để lại trận pháp nên vẫn sát phạt vô song như cũ.
La Hồng phóng tới di chỉ thành trì A Tu La, vừa tới gần khu vực đã có kiếm khí đáng sợ, sắc bén dường như có thể chặt đứt quy tắc!
Lít nha lít nhít giống như một cơn mưa mùa hè nhẹ nhàng vui vẻ cọ rửa La Hồng.
Đôi mắt La Hồng ngưng lại.
"A Tu La thái"
La Hồng than nhẹ.
Máu trong cơ thể sôi trào, thân thể giương cao, tóc trắng dài tới €o.
Uỳnh!
Kiếm khí rơi xuống đột ngột dừng lại.
La Hồng cứ như vậy thản nhiên dẫn theo Tiểu Đậu Hoa bước vào bên trong thành trì.
Luồng kiếm khí đẫm máu ập xuống nhấn chìm bóng lưng đang biến mất của La Hồng.
Phía trên thủy triều hắc ám.
Cành cạch!
Bảo vệ tay ở chỗ ngồi bằng xương trắng của Thi Ma Hoàng lập tức bị gã bóp nát!
Bên trong đôi mắt kèm theo vẻ không thể tin!
"A Tu La...Tộc nhân?"
Đôi mắt của Vân Thái Thương cũng co rụt lại.
Mẹ kiếp!
Tới rồi!
Mùi vị quen thuộc...Chết tiệt này!
La Hồng mở mắt ra, tóc trắng dài ngang eo tản ra giống như sương tuyết rơi rụng.
Sắc mặt lạnh nhạt một tay túm cổ Tiểu Đậu Hoa, Tiểu Đậu Hoa run lẩy bẩy cảm giác giống như suýt nữa bản thân không còn nữa.
Thế nhưng trên người La Hồng hiện ra một luồng sức mạnh bao trùm nàng làm cho nàng vô cùng yên tâm.
Tay túm Tiểu Đậu Hoa, ma kiếm tiểu tỷ tỷ nằm sấp ở trên lưng.
La Hồng phun ra một ngụm trọc khí, quét mắt nhìn toà thành trì A Tu La đã phủ bụi vô số ngày tháng.
Thực ra trong lòng La Hồng có suy đoán, vận dụng A Tu La thái có lẽ có thể tiến vào thành trì A Tu La.
Thi Ma Hoàng nói muốn vào thành trì A Tu La chắc chắn phải có thực lực mạnh mẽ mới có thể áp chế sức mạnh của sát trận Atula.
Nhưng mà La Hồng không cần phải như vậy, bởi vì hắn có thể chuyển hóa thành tộc nhân A Tu La.
Tu La sát trận sẽ không ra tay với tộc dân, đây chính là suy đoán của La Hồng.
Bên ngoài là kiếm khí khuấy động, bên trong lại có vẻ cô tịch.
Cổ thành dường như vẫn như cũ, lô hỏa đang đốt cháy, âm thanh của đốm lửa nhỏ lốp bốp nổ vang bên tai.
Đây là một tòa thành hoàn hảo nhưng lại yên bình.
Chỉ có điều trong thành không có một bóng người lộ ra vẻ vô cùng tĩnh mịch và âm trầm.
Ma kiếm tiểu tỷ tỷ trượt từ trên lưng La Hồng xuống.
Bên trong đôi mắt dường như kèm theo vẻ mờ mịt, tự mình bay về phía nào đó ở trong thành giống như có sức mạnh kỳ lạ đang dẫn dắt nàng.
La Hồng khẽ nhíu lông mi dẫn Tiểu Đậu Hoa đi theo ở sau lưng ma kiếm tiểu tỷ tỷ.
Cộc cộc cộc...
Bên trong thành trì to như vậy tiếng bước chân lộ ra vô cùng rõ ràng và vang vọng.
Bất tri bất giác La Hồng phát hiện chung quanh có lửa nóng.
Thực sự có một quảng trường đúc binh không gì sánh được đập vào mi mắt.
Quảng trường đúc binh này thật sự là quá lớn, mà trên quảng trường từng đài đúc binh chi chít ở khắp nơi, trên đó giống như quân cờ được sắp xếp theo từng tầng.
Mà ở tầng cao nhất chỉ có một đài đúc binh màu đỏ.
Hỏa diễm Địa Ngục bùng lên, trên đài đúc binh có kim loại vô tận đang sền sệt chảy xuôi.
Ma kiếm tiểu tỷ tỷ mờ mịt không ngừng bay thuận theo quảng trường đúc binh.
La Hồng chau mày.
Hắn phát hiện hình tượng trước mắt thay đổi giống như thời gian đang quay ngược lại, vô số cưỡi ngựa xem hoa lấp lóe xuất hiện ở trước mắt của hắn.
Cuối cùng hình tượng dừng lại trong trạng thái khẽ động.
Bên trong hình tượng.
Một nữ nhân vô cùng đẹp mặc áo giáp màu đỏ, toàn thân nhuốm máu bị thương nặng hấp hối.
Nữ nhân ngẩng đầu lên, đôi tai nhọn hoắt, đôi môi đỏ mọng và đôi mắt đẹp tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm đám mây máu cuồn cuộn.
Mà giữa đám mây máu cuồn cuộn.
Đôi mắt La Hồng co rụt lại.
Hắn thấy bên trong đám mây máu có một bàn tay trắng muốt ngang nhiên rơi xuống!
Chỉ có điều lần này ngoại trừ bàn tay dường như còn có một bóng dáng trắng muốt bước chân ra!
Không nhìn thấy rõ khuôn mặt nhưng mà có thể cảm nhận sức mạnh vô cùng vĩ ngạn kia!
Sợi tóc của nữ nhân bay lên, phát ra tiếng gầm thét phẫn nộ, không cam lòng và thê lương!