Trong vỏ ốc.
Thi Ma Hoàng biến sắc!
Đậu!
Người trẻ tuổi không biết võ đức!
Đây là cái quỷ gì?
Sức mạnh Chân Hoàng!
Như vậy còn đánh cái con mẹ ngươi!
Thi Ma Hoàng vội vàng rút lui, va vào vỏ ốc, vỏ ốc cường đại này khiến gã thoáng yên tâm, nói đến cũng buồn cười, vỏ ốc vây nhốt gã, giờ phút này lại trở thành lớp bảo vệ khiến gã an tâm.
"Số Một!"
Hắc Miêu lao vút tới, ngay cả không gian cũng bị đâm vỡ.
Có La Hồng giúp đỡ ngăn chặn Thiên Đạo Chỉ Ý, đây là lúc Hắc Miêu được tự do nhất!
"Sướng quá, meo!"
Cửu Vĩ Thiên Miêu kêu lên.
Nghe tiếng kêu của Cửu Vĩ Thiên Miêu, Số Một béo múp míp lập tức nở nụ Cười.
Lúc này, không nên quấy rầy niềm vui của Số Ba.
Hắn ta lập tức xóa tan hư ảnh vỏ ốc.
Thi Ma Hoàng đang dán sát lên vỏ ốc chợt cảm thấy trống rỗng.
Thoáng chốc, tấn công của Số Ba Hắc Miêu giáng xuống, hư không bỗng chốc nổ tung, giờ phút này, Thi Ma Hoàng có sức mạnh Hoàng cảnh cũng chỉ có thể gắng gượng chống trả!
Nhưng chống trả chẳng được bao lâu đã bị đòn tấn công của đối phương cắn nuốt!
Số Ba Hắc Miêu là Tà Thần bị Thiên Đạo Chi Ý phong ấn, luận chiến lực, Thi Ma Hoàng sao có thể ngăn cản.
Nháy mắt, Thi Ma Hoàng đã biến mất.
Đương nhiên, Thi Ma Hoàng vẫn chưa chết, bởi vì La Hồng nhờ Số Ba tấn công Thi Ma Hoàng chứ chưa bảo Số Ba giết đối phương, La Hồng định đích thân giết Thi Ma Hoàng.
Chẳng qua, chỉ một va chạm ngắn ngủi, Thi Ma Hoàng đã bị hành hạ hàng trăm lần.
Thi Ma Hoàng bỗng thấy hoài nghi chính mình.
Số Ba Hắc Miêu vốn nổi tiếng về tốc độ, cho nên Thi Ma Hoàng muốn ngăn cũng không ngăn nổi.
"Âm âm âm!"
Bàn tay trắng bóng bị La Hồng ngăn cản chốc lát, cuối cùng, La Hồng thu tay lại, cánh tay trắng bóng hạ xuống, bắt lấy Số Ba Hắc Miêu đang hưng phấn tột độ, có bị bắt đi cũng cười ha hả.
Nàng ta thỏa mãn rồi, nàng ta đã tự do, đã phóng túng, vậy là đủ rồi.
Cửa Địa Ngục.
Số Chín Thanh Ngưu im lặng nhìn Số Ba bị tóm đi.
Con mắt to như chuông đồng đảo một vòng, như đang lườm một cái.
Chó với mèo, đều không có dáng vẻ mà một Tà Thần nên có.
Thanh Ngưu cười nhạo.
La Hồng lấy sức mạnh cấp bậc Thiên Vương ngăn cản bàn tay trắng bóng vẫn có vẻ quá sức.
Nhưng không khó nhọc như lúc trước.
Thậm chí áo trắng vẫn là áo trắng, không hề dính một chút máu tươi.
Số Ba Hắc Miêu bị lôi đi, một lần nữa trỡ về Cấm Khu Hắc Ám của Thiên giới.
La Hồng chỉ lặng lẽ nhìn.
Tà Thần Hạng Hai, Số Ba Hắc Miêu... Đều vì tin tưởng hắn cho nên mới đưa ra lựa chọn như vậy, giữa tự do và La Hồng, bọn họ vẫn lựa chọn La Hồng.
La Hồng sẽ không tùy tiện cô phụ lòng tin của bọn họ.
La Hồng tiến lên một bước, Di Hình Hoán Ảnh, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Thi Ma Hoàng đang hấp hối trên mặt đất.
Thi Ma Hoàng bị Hắc Miêu đánh một trận, thực lực rơi xuống cảnh giới Ngụy Hoàng, thậm chí tinh khí thần đều đã nhanh chóng tiêu tan.
Gã gian nan đứng dậy, toàn thân nhuốm máu, nhìn chằm chằm La Hồng.
La Hồng nhấc tay.
Trong hang trời Tà Chủ trên đỉnh đầu, Sát Châu chầm chậm bay ra, Sát Châu càng lúc càng lớn, như một vầng mặt trời màu đen.
Ngay sau đó, La Hồng giơ tay bóp một cái.
Sát Châu khổng lồ như vầng mặt trời bỗng nổ tung, vô số kiếm khí dày đặc chi chít càn quét khắp Địa Ngục.
La Hồng nhấc tay lên, áp xuống.
Vô số kiếm khí xếp thành một tòa thành nguy nga!
Đạn Chỉ Kiến Quỷ Đô!
Trong Địa Ngục, Quỷ Đô hiện lên!
Thần thông kiếm pháp!
"Âm!"
Quỷ Đô vừa giáng xuống, Địa Ngục lập tức chấn động, lâu thật lâu.
Toàn thân Thi Ma Hoàng đầm đìa màu, quỳ rạp trên mặt đất.
Thi Ma Hoàng ngẩng đầu một cách khó nhọc, gã nhìn La Hồng, tràn đầy không cam lòng.
Nếu La Hồng đường đường chính chính đấu với gã một trận, có thua cuộc gã cũng chấp nhận.
Nhưng La Hồng lại giở mánh khóc gian xảo, phóng thích một cường giả cấp bậc Chân Hoàng ra đánh gã một trận tả tới rồi mới nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Sao gã có thể phục?
"Không phục?"
La Hồng đi đến trước mặt Thi Ma Hoàng đang quỳ rạp.
Bàn tay phủ lên trân Thi Ma Hoàng.
Thi Ma Hoàng không nói gì, nhưng đôi mắt sắc bén đã nói rõ suy nghĩ của gã, gã thực sự không phục.
La Hồng cười khẽ.
"Có thể phóng thích đối phương cũng là một loại thực lực, ngươi có gì không phục?"
Nghe vậy, Thi Ma Hoàng bỗng ngẩn ra.
Nhưng hang trời Tà Chủ của La Hồng đã mở ra, sức hút kinh khủng hấp thu toàn bộ Tử Linh khí của Thi Ma Hoàng.
Giống như bóc hành tay, thân thể Thi Ma Hoàng văng tung tóe, cuối cùng Thi Ma Chỉ Linh hiện ra.
Tộc Thi Ma trong Địa Ngục đã bị hủy diệt triệt để.
La Hồng cầm lấy Thi ma Chỉ Linh, xoay người đi tới thành Atula.
Trong thành vẫn yên tĩnh như trước.
Tầng cao nhất của quảng trường đúc kiếm, bóng hình váy đỏ xinh đẹp đang nhìn La Hồng với ánh mắt phức tạp.
La Hồng... thật sự làm được.
La Hồng đặt chân lên cầu thang, nhìn thoáng qua hình bóng váy đỏ xinh đẹp, giơ tay ném đi.
Tức khắc, Ngụy Hoàng Chỉ Linh của Thi Ma Hoàng phóng thẳng về phía Ma Kiếm Atula.
"Như vậy... có hài lòng không?"
La Hồng nói.
Ma Kiếm tiểu tỷ tỷ bật cười, vỗ tay một cái, Ngụy Hoàng Chỉ Linh của Thi Ma Hoàng lập tức dừng lại giữa đài đúc kiếm.
Ngọn lửa bỗng chốc bùng lên, nháy mắt đã nuốt chửng Ngụy Hoàng Chỉ Linh.
Ý chí Thi Ma Hoàng ẩn náu trong đó phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, lúc này, Địa Ngục mưa máu xối xả, đất rung núi lở, sinh mạng của Thi Ma Hoàng đã hoàn toàn chấm dứt.
Ma Kiếm tiểu tỷ tỷ nhìn La Hồng chăm chú.
Ngay sau đó, thân hình bỗng chốc bay tới, xuất hiện ngay trước mặt La Hồng.
Bàn tay trắng nõn ấn vào giữa trần La Hồng, La Hồng chỉ cảm nhận một luồng hơi mát tràn vào biển ý chí của mình.
Chỉ trong phút chốc mà La Hồng lại có cảm giác như thời không luân chuyển, hắn như về tới thời phồn vinh cực thịnh của tộc Atula, hóa thành một cư dân bình thường trong tộc, đi theo những thợ thủ công lành nghề trong tộc Atula học tập kỹ thuật chế tạo binh khí.
Mà trong quá trình này, La Hồng từng chút từng chút học được thuật rèn đúc vũ khí của tộc Atula.
Một đời giống như cưỡi ngựa xem hoa, nhưng lại chiếu rọi trong ý chí của hắn một cách cực kỳ rõ ràng.