Sâu trong dòng sông thời không.
Sức mạnh quy tắc nồng đậm đan xen vào nhau, tạo thành xiềng xích khổng lồ, trong xiềng xích ẩn chứa sức mạnh thời gian và không gian.
La Chinh vừa bước vào trong đó đã loáng thoáng cảm nhận được áp lực.
Sâu trong dòng sông thời gian có một thế giới khác.
Ngay khi La Hồng đặt chân vào đó, mặt nạ Tà Quân trong tay hắn bỗng tỏa sáng rực rỡ.
Như cảm nhận được một nửa mặt nạ còn lại.
La Hồng ngẩng đầu, nhìn về phía xa.
Nơi đó có một bóng người ngồi xếp bằng, như Sinh Mệnh Mẫu Thần và các Tà Thần trong Cấm Khu Hắc Ám, thân thể bị vô số xiềng xích quấn quanh, giống hệt một con nhộng.
La Hồng cầm mặt nạ Tà Quân, giơ tay lên, búng ngón tay về phía một sợi dây xích quy tắc khiến nó rung lên liên hồi, rung lên lắc xuống không ngớt.
Âm thanh lanh lảnh vang vọng.
"Không cần giả vờ, hẳn là ngươi cũng giống Số Không, đã có thể thoát khỏi sự giam cầm của Thiên Đạo từ lâu"
La Hồng nói.
Tiếng nói chuyện nghe xa xăm hoang hoải, thậm chí còn có tiếng vang vọng lại rõ ràng.
La Hồng dứt lời, sâu trong dòng sông thời không cũng vang lên một tiếng cười yếu ớt.
"Đúng vậy..."
Sau đó, vô số xiềng xích quy tắc bị kéo căng ra.
Sâu trong dòng sông thời không hiện ra một tòa cung điện.
La Hồng nhìn cung điện, khẽ nhíu mày, tiến lên một bước, đặt chân lên cung điện.
Chính giữa cung điện có một chiếc bàn trà.
Một người mang mặt nạ Tà Quân đang ngồi yên, cười nhàn nhạt nhìn La Chinh.
Nhưng, ngoại trừ mặt nạ Tà Quân, một nửa gương mặt bên kia của người này lại hoàn toàn trống rỗng.
La Hồng đi vào cung điện, ngồi lên chiếc ghế trên bàn trà, đối diện với người kia.
"Loạt xoạt loạt xoạt"
Hơi khói tỏa ra, trong chén trà có nước trà xanh biếc đang lăn tăn gợn sóng.
Hương trà nồng đậm lan tỏa khắp cung điện.
"Hỗn Độn Hạt Tổ lựa chọn từ bỏ sức mạnh thần cách để trải nghiệm nhân gian... Đúng là một quyết định lớn, thật sự khiến người ta hâm mộ."
Người kia cười nói.
La Hồng cũng nâng chén lên, uống một ngụm trà.
Trà vào trong miệng, lập tức cảm thấy cả người như được gột rửa, tâm thần thông thấu.
Trà này tuyệt đối không phải trà tầm thường.
"Đây là trà ngộ đạo của tỉnh không Bỉ Ngạn, được pha từ lá trà của cây chè do Thiên Đạo trồng ra.
Bóng người kia cười nói, cũng nâng chén uống một ngụm.
La Hồng uống xong, lại vuốt ve một nửa mặt nạ, cảm thán: "Thật không ngờ, thứ mình xem thường nhất lại là thứ nguy hiểm nhất"
"Từng cho rằng Thiên Ma là nguy hiểm nhất, hóa ra không phải, mà là một chiếc mặt nạ Tà Quân nhỏ nhoi."
Dứt lời.
La Hồng đập mặt nạ Tà Quân xuống bàn.
Sức mạnh kinh khủng bỗng lan tràn ra ngoài, từng dòng khí như gơn sóng từ phía dưới bàn trà khuếch tán khắp bốn phía, không ngừng khuấy động không gian.
Nhưng bóng người kia cũng không để ý tới hành động của La Hồng cho lắm.
Trên mặt nạ mang theo nụ cười.
"Tiểu La, ngươi có biết ta bị phong ấn ở đây đã bao nhiêu năm rồi không?"
Sắc mặt La Hồng lạnh nhạt, không trả lời hắn ta mà chỉ tăng thêm sức mạnh trong tay.
"Âm Bàn trà bỗng chốc nổ tung, vỡ thành trăm mảnh, hóa thành bụi bặm.
Mặt nạ vẫn cứ nguyên vẹn như trước, không thể phá vỡ, sức mạnh của La Hồng rót vào, nếu là mặt nạ bình thường, sợ là đã hóa thành tro bụi từ lâu.
"Mười vạn năm"
"Mười vạn năm ròng rã."
Tà Quân lắc đầu, tiếng như thở than.
Nghe vậy, trong lòng La Hồng không ngăn được chấn động.
Mười vạn năm?
Khoảng thời gian này có chút thú vị.
Bởi vì, mười vạn năm trước chính là thời điểm Nhân tộc Tam Giới bắt đầu suy yếu, Nhân hoàng bị Thiên Đạo trục xuất khỏi Tam Giới.
Mà Tà Quân lại bị giam cầm vào đúng thời điểm này.
Cho nên, mười vạn năm... rất không tầm thường.
Mà giờ khắc này, Tà Quân nói mình bị giam cầm mười vạn năm là có ý gì?
Tà Quân này, chẳng lẽ còn có liên quan tới Nhân Hoàng?
"Mười vạn năm trước, dòng sông thời không còn chưa phong cấm bất cứ tôn tại cường đại nào, là nơi tự do vô chủ, là do Thiên Đạo lập nên, do Thiên Đạo cai quản."
"Nhưng mười vạn năm trước, ta bị giam cầm ở đây, Thiên Đạo giao chiến với cường giả tỉnh không Bỉ Ngạn, mất đi quyền khống chế với dòng sông thời không, để nó rơi vào tay ta."
"Thật ra ta có thể rời khỏi nơi này, nhưng ta không muốn, bởi vì nắm giữ dòng sông thời không, sức mạnh của ta... là số hai Tam Giới"
Tà Quân cười nói, bởi vì mặt nạ đang cười, khiến La Hồng nhìn vào luôn có cảm giác như Tà Quân lúc nào cũng đang cười, chẳng qua là nụ cười của hắn ta giống như một tên hề, khiến người ta rợn tóc gáy.
"Nhưng... còn lâu mới đủ"
"Tuy là thứ hai Tam Giới, nhưng không phải cấp Thiên Đạo, chưa từng chứng đạo thì chỉ là kiến nhỏ."
Tà Quân nói.
La Hồng nén lại khí tức và sức mạnh, không tiếp tục đập mặt nạ Tà Quân nữa.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tà Quân: "Cho nên, ngươi muốn ngư ông đắc lợi?"
"Ngư ông đắc lợi?"
Tà Quân nở nụ cười: "Ngươi nhầm rồi, chỉ là hạt giống ta từng gieo nay đã chín quá, ta chỉ hái quả thuộc về ta mà thôi"
"Ngươi cho rằng Sách Da Người lựa chọn ngươi là ngẫu nhiên sao?"
"Ngày hôm đó, thời không dao động, ta đã chú ý tới ngươi, ngươi tới từ một tỉnh không xa xôi, chỉ là một linh hồn, cực kỳ nhỏ yếu, ta có thể giết ngươi một cách dễ dàng, nhưng ta không làm việc đó, mà ta để ngươi xuống thế giới này..."
"Sách Da Người cũng là do ta đưa cho ngươi, để ngươi sống lại từ cõi chết"
"Nhưng thiên phú của ngươi lại nằm ngoài dự đoán của ta, chỉ trong một thời gian ngắn mà ngươi đã đạt tới trình độ như bây giờ, cộng với phẩm tính của ngươi, đúng là... một lời khó nói hết"
"Ta muốn dạy hư ngươi cũng dạy không được."
Giọng điệu Tà Quân như có chút bất đắc dĩ.
Khóe miệng La Hồng cũng nhếch lên, nói chuyện thì nói chuyện, mắng người ta làm cái gì.
Những lời này giống như sét đánh ngang tai.
Đậu!
Hết thảy đều là do người này gây ra?
Thì ra ngay từ đầu, kẻ đứng đằng sau đã xuất hiện trước mặt hắn, Tà Quân của mặt nạ Tà Quân... chính là tồn tại đứng đằng sau Sách Da Người?
Hơn nữa, Tà Quân này nắm trong tay dòng sông thời không, còn chú ý tới sự tồn tại của hắn từ sớm, đã biết chuyện hắn t từ một tỉnh không xa xôi xuyên tới đây từ lâu.
Trên thực tế, ngay từ đầu hắn đã là một quân cờ!
"Mục đích của ngươi là gì?"
La Hồng hít sâu một hơi.
Tà Quân, Thiên Đạo, Thiên Ma...
Dây dưa không dứt, khiến La Hồng dần dần cảm thấy đau đầu.
Tà Quân nở nụ cười, nụ cười vẫn thường trực trên mặt nạ, nói:
"Sách Da Người là kết quả sau khi dung hợp sức mạnh quy tắc, là sức mạnh ta âm thầm mượn dùng sức mạnh của thời không để tích góp lại trong quá trình Thiên Đạo Tam Giới và Thiên Đạo Bỉ Ngạn va chạm."
"Tập hợp sức mạnh quy tắc của cả Tam Giới và Bỉ Ngạn, là dung hợp quy tắc của hai tỉnh không, có thể thích ứng với quy tắc của cả hai tỉnh không..."
"Nếu nắm giữ quy tắc này một cách thành thạo thì có thể hoàn toàn tiếp nhận sức mạnh của hai tỉnh không"
Tà Quân thở dài một hơi: "Mục đích ấy à, còn có thể là vì cái gì?"
"Vì để hồi sinh và siêu thoát..."