Nhân gian.
Huyện An Bình.
Tắc Hạ Học Cung.
Quanh thân Lý Tu Viễn nổi lên từng đóa hoa đào, hiện giờ, khí tức của y đã trở nên cường hãn hơn trước rất nhiều.
Nhưng y không đi chinh phạt Thiên giới mà chọn ở lại trấn giữ nhân gian.
Y phải bảo vệ La Tiểu Tiểu, bảo vệ nhân gian.
Lõ như trong trận đại chiến với Thiên giới, Nhân tộc thất bại, ít nhất nhân gian còn có lực lượng phòng thủ.
Đột nhiên.
Hoa đào trong tay Lý Tu Viễn vỡ tung.
Y sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên vòm trời, mơ hồ cảm nhận được gì đó, sắc mặt bỗng thay đổi.
La Tiểu Tiểu và Tiểu Đậu Hoa cũng đi ra.
Trên mặt hai người đều là vẻ bàng hoàng sửng sốt.
Dường như họ có thể cảm nhận được trạng thái của La Hồng lúc này có vẻ cực kỳ xấu.
Khí vận trên người La Tiểu Tiểu bắt đầu rối loạn.
Tiểu Đậu Hoa cắn môi: "Công tử... nhất định phải sống!"
Thân thể La Tiểu Tiểu loạng choạng muốn ngã, nhưng sắc mặt vẫn kiên định: "Ca, ca là đồ xấu xa, kẻ xấu khó chết lắm!"
Ca ca là đồ xấu xa, bí mật này chỉ có La Tiểu Tiểu biết.
Trên Long thành.
Sắc mặt phu tử bỗng tái nhợt.
Ông nhìn chằm chằm khoảng không vỡ nát, nhìn chằm chằm dòng sông thời không.
"Thằng nhóc này..."
Các cường giả La gia như Trần Thiên Huyền, La Hậu, La Tiểu Bắc cũng cảm nhận được, trong lòng bỗng dâng lên áp lực khó hiểu, như có một người rất quan trọng sắp biến mất khỏi sinh mệnh bọn họ.
Điều này khiến bọn họ cảm thấy hoảng sợ.
Nhân tộc vừa vượt qua một mối nguy to lớn, mà La Hồng lại đang gặp phải nguy cơ to lớn khác.
"Rầm rầm rầm!"
Số Một, Số Hai... cho đến Số Chín.
Chín vị Tà Thần lơ lửng giữa không trung.
"Tiểu La ngu xuẩn.."
Tà Thần Hạng Hai lẩm bẩm một câu.
Ngay sau đó, Tà Thần Hạng Hai phá vỡ không gian, lao thẳng tới dòng sông thời không.
Hắn ta vừa hành động.
Các Tà Thần khác cũng liếc nhìn nhau, lần lượt hành động.
Địa Ngục.
Thành Atula.
Một chùm sáng bắt đầu không ngừng thu lại, thu lại.
Cuối cùng, trên lâu thành cổ xưa mà hoang tàn, một tà váy hồng bay lên lất phất, thân hình thon dài, gương mặt tuyệt mỹ, ung dung lộng lẫy.
Atula Hoàng đứng lặng hồi lâu, ngắm nhìn vòm trời trong Địa Ngục.
Giờ phút này, Ma Kiếm tiểu tỷ tỷ cuối cùng cũng sống lại.
Trong tay nàng cầm một thanh kiếm đen nhánh.
Đó là Ma Kiếm Atula...
Là Hoàng binh thuộc về Atula Hoàng.
"La quân, là ngươi cho bổn hoàng sinh mệnh thứ hai, là ngươi cho tộc Atula ta hy vọng sống, sao ngươi có thể chết đi như vậy?"
"La quân, chờ ta."
Trên tà váy đỏ, đôi môi đỏ mọng khép mở.
Ngay sau đó, cùng với tiếng cười như chuông bạc, Nữ Hoàng Atula vung kiếm chém rách không gian.
Thân hình thon thả tuyệt mỹ tiến vào trong đó như một nàng tiên cá.
Khắp nơi đều là phong vân biến sắc.
Khắp nơi trong Tam Giới đều nổi lên dị tượng.
Rất nhiều người có mối quan hệ thân mật với La Hồng đều có cảm ứng, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên vòm trời, nhìn ra ngoài bầu trời, mặt mày lo âu.
Nhưng không ai biết rốt cuộc lúc này La Hồng đang trải qua những gì.
Bọn họ chỉ có thể âm thầm cầu nguyện La Hồng đừng gặp chuyện không may.
Sinh Mệnh Mẫu Thần mang theo dòng sông sinh mệnh xé rách vòm trời, phá vỡ không gian, dòng sông thời không và dòng sông sinh mệnh giao nhau giữa không trung.
"Âm âm âm!"
Tiếng vỡ nặng nề vang lên, khắp mặt đất nhân gian, dân chúng sợ hãi, khí vận Nhân tộc bắt đầu xao động.
Bọn họ ngẩng đầu, có thể nhìn thấy một dòng sông sinh mệnh vắt ngang qua vòm trời.
Hình bóng Sinh Mệnh Mẫu Thần loé lên rồi biến mất.
Sinh Mệnh Mẫu Thần xuất hiện, mặt đất khắp nhân gian như có vô số linh hồn bán trong suốt nổi lên, dung nhập vào dòng sông sinh mệnh.
Đó là vong hồn của tất cả các sinh linh trong khắp nhân gian.
Trong Tam Giới, mỗi giờ mỗi khắc đều có sinh linh chết đi, linh hồn của những sinh linh chết đi đó sẽ vất vưởng trên nhân gian bảy ngày, sau bảy ngày, bọn họ sẽ tiêu tan.
Hoặc là trở thành chất dinh dưỡng của Thiên Đạo, hoặc là lan tỏa khắp thiên địa.
Giờ khắc này, khí tức "sinh" mãnh liệt mà dòng sông sinh mệnh tỏa ra đã hấp dẫn những vong hồn này, dẫn dắt bọn họ dung nhập vào dòng sông sinh mệnh.
Rất nhiều tu sĩ nhân gian đều cảm nhận được, sắc mặt đều thay đổi.
Quanh thân Lý Tu Viễn có hoa đào lượn lờ, ánh mắt nghiêm nghị.
Đây là cái gì?
Lý Tu Viễn vô cùng hoang mang, y cũng không ra tay ngăn cản, chủ yếu là ngăn cản không nổi, thứ hai, có thể đây đều là kế hoạch của La Hồng.
Bởi vì Lý Tu Viễn không cảm nhận được bất cứ uy hiếp gì từ dòng sông sinh mệnh đối với nhân gian.
"Âm Dòng sông Sinh Mệnh ùa tới, chẳng mấy chốc đã trút xuống chùa Vong Xuyên, một tiếng nổ vang lên, sơn môn chùa Vong Xuyên sụp đổ.
Pho tượng Đế Thính cũng vỡ nát, một lỗ hổng tối tăm hiện lên tại vị trí của pho tượng.
Đó là lối vào Địa Ngục, cánh cổng Địa Ngục.
Dòng sông sinh mệnh của Sinh Mệnh Mẫu Thần đang lao tới.
Chảy vào cánh cổng Địa Ngục.
Địa Ngục yên tĩnh trống trải.
Sau khi Nữ Hoàng Atula hồi sinh và rời đi, Địa Ngục hoàn toàn trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại một Quỷ Bà run lẩy bẩy, nhìn chằm chằm vào bóng đêm.
Trong bóng đêm có ánh sáng chói mắt, ánh sáng của dòng sông sinh mệnh dâng lên, mang tới ánh sáng cho Địa Ngục.
Hai mắt Quỷ Bà rụt lại.
Sinh Mệnh Mẫu Thần xuất hiện, khí tức Hoàng cảnh kinh khủng dâng trào cuồn cuộn.
Hoàng Tuyền đang tuôn chảy, lao nhanh cuồn cuộn, hoa Bỉ Ngạn lay động trước gió.
Sinh Mệnh Mẫu Thần đứng trên không trung, dòng sông sinh mệnh như một con rộng uốn éo sau lưng bà.
Bà nhìn xuống Địa Ngục, thấy trong Địa Ngục là nền tảng Luân Hồi mà La Hồng tạo ra, trong lòng có chút xúc động.
Lúc La Hồng mô tả về Luân Hồi, thật ra Sinh Mệnh Mẫu Thần vẫn chưa tin hẳn, hơn nữa bà cũng biết rõ muốn một cường giả như Nhân Hoàng sống lại là khó khăn nhường nào.
Nhưng lòng bà vẫn ôm ấp hy vọng, mà bây giờ, dương như tia hy vọng này đã trở thành sự thật.
Bà thấy Hoàng Tuyền đang tuôn chảy, Tiểu La nói, nối liền dòng sông sinh mệnh và Hoàng Tuyền thì có thể tạo thành vòng tròn khép kín, để sau khi sinh linh Tam Giới chết đi, vong hồn sẽ được dẫn dắt, theo Hoàng Tuyển đi tới Địa Ngục, có thể tẩy sạch quá khứ và ký ức, lấy linh hồn thuần khiết từ Địa Ngục trở về Nhân Gian và Thiên giới, đó chính là mục đích và ý nghĩa của Luân Hồi.
Ánh mắt Sinh Mệnh Mẫu Thần sáng lên.
Bà tiến lên một bước, dòng sông Sinh Mệnh lao về phía Hoàng Tuyền.
"Âm"
Hoàng Tuyền nổi sóng dập dờn, nhưng trong đó lại có hơi thở chết chóc nồng nặc tới cực điểm.
Hoàng Tuyền này thực tế là một con sông được hình thành tử khí tử vong còn sót lại sau khi La Hồng 6tinh lọc khí tử linh trong Địa Ngục.
Trong dòng sông sinh mệnh là tỉnh hoa sinh mệnh, còn trong hoàng tuyền là tỉnh hoa tử khí.
Hai bên va chạm, nháy mắt đã phát ra tiếng vang "loạt xoạt".
Dường như đã có chuyện gì đó xảy ra, một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Tỉnh hoa sinh mệnh bị án mòn, còn khí tử vong thì đã được tỉnh lọc.
Quá trình này khá dài, Sinh Mệnh Mẫu Thần cũng không biết phải kéo dài bao lâu, bà chỉ có thể lơ lửng giữa không trung, lẳng lặng quan sát hết thảy.
Muốn khiến sinh và tử được cân bằng, nào có đơn giản dễ dàng như vậy.