"Nếu Tinh Không của ta cũng có thể thực hiện Luân Hồi thì tốt biết nhường nào"
"Đáng tiếc, hết thảy đều không trở về được."
Thiên Ma thở dài.
Khi một Tinh Không đã từng phồn hoa tới cực điểm chỉ còn lại một sinh mệnh, sự hiu quạnh này đã đả kích tinh thần Thiên Ma một cách nghiêm trọng.
"Không phải ngươi nói Tinh Không lớn như vậy, rất muốn đi tham quan sao?"
La Hồng hỏi.
Thiên Ma lắc đầu cười khổ: "Ta đã ở bên bờ vực sụp đổ, đã không còn nguồn năng lượng trong Tinh Không, càng ngày càng suy yếu, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tán trong Tinh Không..."
Nghe vậy, La Hồng cũng không nói gì nữa.
"La Hồng... giúp ta."
Thiên Ma nhìn La Hồng, mặt mày nghiêm túc, đây vẻ khẩn cầu.
La Hồng nhíu mày: "Giúp thế nào?"
"Để Tinh Không của ta dung nhập Tam Giới đi, dung nhập Luân Hồi trong Tam Giới..."
"Để thế giới hoang vắng này một lần nữa tỏa ra sức sống và sinh cơ."
Thiên Ma cười nói với vẻ đầy chờ mong.
"Ta không có năng lực này, nhưng ta biết ngươi có."
La Hồng ngẩn ra.
Không ngờ Thiên Ma lại đưa ra lựa chọn như vậy.
"Cát bụi về với cát bụi..."
"Đây xem như số mệnh của ta."
"Ta vì bọn họ mà sinh, cũng vì bọn họ mà diệt... Nếu có kiếp sau, nguyện đại đạo... không độc hành."
Thiên Ma ngẩng đầu nhìn lên Tỉnh Không mênh mông bát ngát, thở hắt một hơi và nói.
La Hồng kinh ngạc nhìn, qua hồi lâu mới gật đầu.
"Âm Khoảnh khắc La Hồng gật đầu.
Thân thể Thiên Ma bỗng nổ tung!
Như một đóa sen rực rỡ chói mắt nở rộ giữa Tinh Không tối tăm mà lộng lẫy!
Từng cánh từng cảnh, sáng rọi giữa Tinh Không, thăng hoa cực hạn trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Trước cánh cổng Tinh Không.
Phu tử đời đầu trang nghiêm đứng dậy, hơi khom người.
"Tiễn tiền bối lên đường"
La Hồng cũng bị sự quả quyết của Thiên Ma làm cho chấn động.
"Âm ầm ầm!"
Thiên Ma đã phân tán sức mạnh của mình.
Vùng Tinh Không dưới trướng y phóng đại trước mặt La Hồng.
La Hồng quơ tay một cái, trong Tam Giới, vô số sức mạnh quy tắc trào dâng mãnh liệt, hai vùng sao trời va chạm trực tiếp.
Ngay sau đó, Tinh Không Thiên Ma tan ra, dung nhập vào Tam Giới.
Trở thành một góc hỗn độn.
Sức mạnh mà Thiên Ma phân tán ra như một trận mưa lớn đổ xuống Tinh Không vắng lặng.
"Loạt xoạt!"
Mưa như trút nước.
La Hồng hiện lên như một vầng mặt trời chói chang.
Hắn ngồi xếp bằng trên hư không.
Ngắm nhìn thế giới mới này.
Mưa to không ngừng trút xuống.
La Hồng giơ tay lên, ấn nhẹ một cái, sức mạnh quy tắc ùa tới.
Ngày đầu tiên, La Hồng thúc đẩy sức mạnh, khiến Hỗn Độn tách ra, khiến thiên địa bắt đầu hình thành.
Ngày thứ hai, La Hồng phân tán sức mạnh mà Thiên Ma phân hóa ra khắp thiên địa, mưa tạnh.
Ngày thứ ba, La Hồng sáng tạo Đại Đế, sáng tạo hồ nước, sông biển...
Ngày thứ tư, La Hồng hủy diệt Hỗn Độn trên vòm trời, Tỉnh Không hiện lên, mặt trời và mặt trăng xuất hiện.
Bảy ngày liên tục.
La Hồng đã tạo ra thế giới mới từ một thế giới rách nát!
Quanh thân La Hồng, năng lượng Thiên Ma cuồn cuộn, vô số năng lượng màu xám đen, La Hồng vô cùng quen thuộc với chúng.
Nhưng La Hồng không hấp thu năng lượng này, trong luồng sức mạnh màu xám đen đó ẩn chứa sức mạnh linh hồn.
La Hồng chỉ tay một cái.
Vô số năng lượng trút xuống.
Thoáng chốc, trên mặt đất, vô số sinh mệnh bắt đầu hiện lên, cảnh tượng vui tươi và tràn ngập hy vọng.
La Hồng mở ra thế giới mới trong Tam Giới, đặt nó vào một phương trong Nhân Gian.
Vô số năng lượng linh hồn bốc hơi, không ngừng luân hồi trong Tam Giới.
Khí tức của La Hồng cũng lập tức tăng vọt.
Chỉ có điều, đối với người đã siêu thoát như La Hồng, sự gia tăng này cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.
Khi đã làm xong hết thảy.
La Hồng nhìn Tam Giới và thế giới vừa mới hình thành, bỗng thấy ngốn ngang trăm mối.
Hắn để tay sau lưng, áo trắng tung bay.
Hắn hoàn thành tâm nguyện của Nhân Hoàng, của Thiên Ma, của Sinh Mệnh Mẫu Thần...
Kế tiếp, nên làm gì đó cho mình.
La Hồng nhìn lên Tinh Không vô tận, cười tươi rạng rỡ.
Từng bước tiến lên.
Hắn về tới Nhân Gian.
Trên Tắc Hạ Học Cung.
Tiểu Đậu Hoa mất hồn mất vía nhìn lên vòm trời.
Cả người rũ rượi, ủ rũ bơ phờ.
"Thị nữ của bổn công tử mà ủ rũ một góc như vậy, còn ra thể thống gì?"
"Ngẩng đầu, ưỡn ngực, nâng mông lên, chân hình chữ bát!:
Giọng nói nghiêm khắc vang lên sau lưng Tiểu Đậu Hoa.
Nàng ngẩn ra, đứng nghiêm theo bản năng, sau đó mừng rỡ xoay người lại, thấy La Hồng đang nhìn nàng đầy ôn hòa.
Tiểu Đậu Hoa mếu miệng, nước mắt trào ra.
"Công tử!"
Tiểu Đậu Hoa mừng rỡ reo lên.
Nàng tưởng công tử quên mình luôn rồi.
La Hồng cười, gật đầu.
"Mọi việc đã giải quyết xong, bổn công tử đưa ngươi về nhà."
La Hồng nói.
Tiểu Đậu Hoa ngẩn ra, về nhà?
Huyện An Bình... không phải là nhà của công tử sao?
Nhưng, Tiểu Đậu Hoa luôn mẫn cảm nhạy bén, dường như nàng nhận ra được nhà mà công tử nói, có vẻ... rất khác.
La Hồng vươn tay, chỉ lên Tỉnh Không xán lạn.
Dường như chỉ tay vào một ngôi sao màu xanh nhạt.
Hắn vung tay, Ma Kiếm hiện lên.
Váy đỏ tung bay, Ma Kiếm tiểu tỷ tỷ cao ngạo vô song ngồi trên thân kiếm, đôi chân thon dài vắt chéo, như ngồi trên xích đu.
La Hồng cười.
Mang theo Tiểu Đậu Hoa nhát gan và Ma Kiếm tiểu tỷ tỷ kiêu ngạo lạnh lùng, phóng lên cao.
Hóa thành tia sáng bay vào Tinh Không xa xôi.
Trên Học Cung.
Chỉ còn lại một phân thân của La Hồng, dịu dàng như nước, tay bắt chéo sau lưng, mái tóc tung bay, nhìn lên vũ trụ vật đổi sao đời.
Thế giới thái bình.
Năm tháng tươi đẹp.
Bạn đã đọc hết truyện