Đao như bút lông sói, lấy máu làm mực.
Nhẹ nhàng xẹt qua, giống như ở vẩy mực bên trên bức tranh sơn thủy.
Gã nho sinh đứng ra quát lớn La Hồng kia, che cổ không thể tin, nhanh chóng ngã trên mặt đất, bên trong đôi mắt mang theo sự hối hận cùng không cam lòng, dần dần mất hẳn ánh sáng..
Phố dài nhuốm máu, toàn bộ con đường bên ngoài La phủ, trong chốc lát yên tĩnh vô cùng. Những bạo dân, nho sinh lúc nãy còn kêu gào..... đều giống như là bị người bóp lấy cổ. Bọn họ sao có thể ngờ được, La Hồng lại dám hành hung bên đường!
Phải biết, việc La Hồng đồ sát Triệu phủ, xảy ra trong đêm khuya mưa to, không người nhìn thấy, mọi người cũng chỉ biết thông qua những tin đồn được lưu truyền mà thôi.
Nhưng, giờ phút này, La Hồng tự tay giết gã nho sinh, lại là ở trước mắt bao người.
Đây rõ ràng là không biết sợ hãi, không buồn che giấu thân phận tội phạm giết người của mình.
Bọn họ có nhiều người như vậy, La hồng này...... Làm sao dám?!
Sao hắn lại dám!
Im lặng nửa ngày, sau một khắc, có âm thanh thê lương xé rách sự yên tĩnh.
"La tặc! Sao ngươi dám?! Trương huynh là tú tài, là người có công danh! Sao ngươi dám!"
Đám nho sinh hoàn toàn giận dữ, đao trong tay của La Hồng, trực tiếp giết chết một người, khiến trái tim bọn họ lạnh lẽo, bọn họ đã coi thường sự tàn nhẫn của La Hồng.
Kỳ thật, rất nhiều người cũng không xác định Triệu phủ có phải là do La Hồng giết chết hay không.
Bọn họ chỉ là đi theo tin đồn nhảm mà thôi, giống như những nho sinh sĩ tử này, đều là người do Chu gia sắp đặt.
Nhưng, giờ phút này, bọn họ đã bắt đầu dần tin tưởng, có lẽ...... Cả nhà Triệu phủ thật sự bị La Hồng giết chết!
Cho nên La Hồng mới rất bình tĩnh khi giết người, mới dám hành hung bên đường!
Đã có người bắt đầu sợ.
Sự nhu nhược lúc đầu của La Hồng đã cổ vũ lòng phách lối, kiêu ngạo của bọn họ.
Nhưng, khi La Hồng thể hiện một mặt ác nhân ra, bọn họ lại không dám lớn lối nữa.
Chỉ thấy La Hồng một thân bạch y, cầm trường đao. Mũi đao nhuốm máu để trên đất, chầm chậm bị kéo đi. Lưỡi đao ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai vô cùng, khiến cả đám nho sinh đều phải nổi da gà.
Bọn họ vốn còn muốn lợi dụng việc đạp lên danh tiếng của La Hồng công tử, để dương danh ở huyện An Bình, lại chẳng thể nào ngờ được, La Hồng một lời không hợp liền rút đao.
Sắc mặt La Hồng bình tĩnh.
Khóe miệng có chút nhếch lên, mang theo vài phần tà mị.
Nhìn xem từng nho sinh bị dọa đến kinh hãi, nhếch mép cười nhạo.
“Người đời phỉ báng ta, lấn át ta, nhục mạ ta, khinh thường ta...”
La Hồng kéo lấy đao, cười to: “Ta sẽ chém sạch toàn bộ!”
Có nho nhã sĩ tử tức giận tay run rẩy: “Đúng là làm nhục giới nho văn!”
Nửa câu đầu còn có vẻ bình thường, nửa câu sau của La Hồng đã hoàn toàn phá hủy toàn bộ hình tượng, phát huy toàn bộ sự hung ác của hắn.
Sắc mặt La Hồng trầm xuống.
“Bản công tử cũng không phải là người tốt gì.”
Bạch y của La Hồng tung bay, thân thể có hơi cúi xuống.
Sau đó, đạp một bước nặng nề, thân thể giống như chim hồng hạc lớn bay qua.
Đao trong tay, trong chốc lát hóa thành ác ma đoạt mệnh, quét ngang ở giữa, tất cả máu tươi bắn lên đỏ thắm.
Bộc kiếm của kiếm khách bát phẩm, dù là dùng đao, cũng không phải là thứ những nho sinh sĩ tử phổ thông này có thể tránh được.
Dù sao, trong thiên hạ này nho sinh cả ngàn vạn người, nhưng người chân chính có thể tu ra hạo nhiên chính khí lại là mười chưa chắc được một.
Thế gian quá nhiều cám dỗ, có thể chống đỡ cám dỗ đổi lấy một thân chính khí của đất trời, quá khó.
Máu, nhuộm đỏ phố dài.
Đám nho sinh sĩ tử hết kẻ này đến kẻ khác đổ xuống.
Một người, năm người, mười người.....
La Hồng ở giữa vung đao, không chút lưu tình, những người tức giận chửi mắng này, những người sáng tác văn chương này, đã chạm trúng sát ý của La Hồng.
La Hồng không giết, thì có lỗi với văn chương lời hay ý đẹp của bọn họ.
Những dân chúng tham gia náo nhiệt kia, bị dọa sợ ngây người.
Chết người, mà chết không chỉ một.
Trong đôi mắt đám bạo dân ẩn nấp bên trong đám người chứa đầy hung ý.
“La Hồng điên rồi! Tên ma quỷ giết người điên rồi! Hăn muốn giết sạch chúng ta! Cùng tiến lên, trừ ma bảo vệ chính đạo!”
Có bạo dân gào thét.
Cộng thêm việc bị ảnh hưởng bởi máu tươi, rất nhiều người lập tức trở nên hung hãn.
“Chúng ta người đông thế mạnh, hắn giết không nổi!”
“Xông đi lên, bổ đôi hắn, đánh chết hắn!”
“Diệt cả Triệu phủ, bây giờ, lại muốn giết chúng ta...... Người này sát tâm quá nặng!”
Đám bạo dân gào thét, để đánh động cảm xúc của dân chúng.
Những bạo dân này, vốn là đám du côn lưu manh Vương gia chủ tìm đến, bọn chúng mặc dù cũng sợ, nhưng là ỷ vào nhiều người, lại là càng thêm phấn khích.
Đám bạo dân vốn đang ẩn nấp trong đám người lập tức xông ra, dẫn đầu phát động sự phẫn nộ của dân chúng.
Mấy chục người nắm chặt nắm đấm, điên cuồng lao về phía La Hồng đang bóp chặt cổ một tên nho sinh.
Khí thế kia, hoàn toàn không yếu chút nào, khiến lòng người kinh sợ .
Một đánh mười, đối với người bình thường mà nói, quả thực là viển vông.
Đối với những người phàm chưa tiếp xúc qua người tu hành này, sức tưởng tượng của bọn họ có hạn, cho nên, bọn họ mới dám xông lên như vậy, đây chính là minh chứng rõ nhất cho câu điếc không sợ súng.
Bên trên bậc thềm đá trước La phủ, Triệu Đông Hán lập tức trợn mắt, định tiến lên ngăn cản.
Có điều, La Hồng lại chống đao, cười đưa tay vẫy, ra hiệu cho hắn ta.
Bạch y trên người La Hồng bay lên.
Kiếm khí trong kinh mạch bắt đầu lưu chuyển không ngừng, kiếm khí của Bộc Kiếm Bát phẩm, điên cuồng tràn vào bên trong trường đao trong tay.
Ông......
Thân đao không ngừng run lên.
Phố dài...... nổi gió.
Sau khi thúc mười đạo kiếm khí liên tục vào trường đao, hắn vẫn còn dư lực.
La Hồng liên tục thúc đẩy mười tám luồng kiếm khí xong, thì không tiếp tục nữa.
Hắn cầm đao bằng một tay, đối mặt với những bạo dân đang lao lên kia, khóe miệng khẽ nhếch.
Hắn lạnh lùng đưa tay lên thành một đường cong, đao nhẹ nhàng vung lên trước.