favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Hệ Thống Thiên Tài Vô Song
  3. Chương 193: Oan gia ngõ hẹp

Chương 193: Oan gia ngõ hẹp

Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

---------------------------------------------------

Đi tới khu quang minh bệnh viện nhân dân, Tiếu Lạc gặp được Phong Vô Ngân.

"Tiếu ca!"

Năm người cung kính hô hắn một tiếng.

"Gần nhất có phát hiện hay người của Long bang bất lợi với Như Ý?" Tiếu Lạc hỏi.

"Long bang không có, nhưng có một Phú Nhị Đại điếc không sợ súng như thuốc cao da chó thường thường dây dưa với nàng." Phong Vô Ngân nói rằng.

Tiếu Lạc cau mày: "Phú Nhị Đại?"

Muội muội của hắn đã gả cho Đường nhân, là có vợ có chồng, người dây dưa với nàng khẳng định không phải kẻ tốt lành gì.

Phong Vô Ngân gật gù, liếc bệnh viện tổng hợp: "Đúng, đã hỏi rõ ràng, người kia gọi là Hoa Hải Phong, bị tai nạn xe trong một trận đua xe, dưỡng bệnh trong phòng cao cấp, bây giờ vết thương trên người không còn gì đáng ngại, nên mỗi ngày đều đi quấy rối Như Ý tiểu thư."

Hắn còn không biết, lúc trước có người ra 20 ngàn để cho bọn họ giáo huấn Tiếu Lạc, cố chủ chân chính kỳ thực chính là Hoa Hải Phong.

Hoa Hải Phong?

Trên mặt Tiếu Lạc lộ ra một nụ cười gằn, cũng thật là oan gia ngõ hẹp a, Hoa Hải Phong đoạt Triệu Mộng Kỳ, hắn không có ghi hận, dù sao cũng là sự lựa chọn của Triệu Mộng Kỳ, nhưng bây giờ lại giám chủ ý tới muội muội của hắn, chính là đụng chạm tới vảy ngược của hắn rồi.

"Ta biết rồi."

Tiếu Lạc vỗ vỗ vai Phong Vô Ngân, "Khoảng thời gian này khổ cực các ngươi."

Ngày đêm thủ vững, không phải là một chuyện ung dung đơn giản, ngược lại, là một chuyện khô khan tẻ nhạt, thậm chí ngay cả ngủ cũng không được ngon.

"Tiếu ca khách khí." Phong Vô Ngân gãi gãi sau gáy xin lỗi nói.

"Ngày hôm nay ta ở, các ngươi có thể hảo hảo đi buông lỏng một chút, tám giờ tối tới nữa." Tiếu Lạc cười nói.

"Dạ vâng, khà khà. . . . . ."

Năm người Phong Vô Ngân vừa nghe, lúc này mừng tít mắt, đúng là có chút gian nan, có một ngày nghỉ để thả lỏng, chuyện này với bọn họ mà nói là rất kích động.

. . . . . .

. . . . . .

Trong bệnh viện, một tên ăn mặc hoa hèo, cái trán cao rộng, là hoa hoa công tử chân chánh: đang nâng một bó hoa cất bước trên hành lang, trên ngón tay mang một viên nhẫn kim cương, con mắt y tá của bệnh viện đa khoa sáng lên như bảo thạch, nữ tử biết hàng tự nhiên biết nó có giá trị không nhỏ, chủ nhân của nó, vậy khẳng định chính là con cháu Hào Môn.

"Saint Laurent Áo khoác da, quần DIESEL BLACK GOLD, Giày Ferragamo, bộ đồ này cũng phải mười vạn trở lên, nếu ai có thể đi cùng với hắn, nhất định sẽ có tiền sài không hết." Có nữ y tá nhỏ giọng nói, trong mắt lập loè hào quang, thật giống như nhìn thấy một toà Kim Sơn.

Đối với những Tiểu y tá mà nói, tên này là bạch mã hoàng tử trong mộng, nắm giữ cung điện tráng lệ, nếu có thể làm cho vương tử coi trọng, các nàng có thể lập tức lắc mình biến thành công chúa cao cao tại thượng.

Nhưng lại không biết, tên này đã gieo vạ bao nhiêu nữ tử rồi.

Hắn không phải người nào khác, chính là Hoa Hải Phong nhi tử lão tổng Tập đoàn Hoa Hải!

Bên người Hoa Hải Phong có một vị tên, ăn mặc Âu phục, com lê, là Quản gia của Hoa gia, họ Quản tên Trọng, Hoa Hải Phong sau khi bị thương, lão tổng Tập đoàn Hoa Hải liền phái hắn tới chăm sóc Hoa Hải Phong.

Quản Trọng cực độ thất vọng với thiếu gia, trước đây yêu thích cô nương đẹp đẽ còn không có gì, hiện tại thì, khẩu vị lại thay đổi, đã biến thành có hứng thú với vợ có chồng, hắn nói một lời có ý vị sâu xa thở dài một tiếng: "Thiếu gia, ngươi nên chín chắn hơn đi, cuối cùng sẽ có một ngày Tập đoàn Hoa Hải sẽ rơi vào trên vai của ngươi, thế nhưng trước đó, ngươi nhất định phải để cho mình có đầy đủ năng lực chịu đựng áp lực từ nó."

"Ngươi liền câm miệng cho ta, lão tử của ta cũng không quản ta, ngươi quan tâm làm gì, thật sự cho rằng ngươi là Quản gia thì muốn nhúng tay quản giáo cả ta sao? Ngươi nên rõ ràng, ngươi chẳng qua là một con chó của Hoa gia, một con chó cũng dám quản chuyện của chủ nhân, ngươi bị động kinh rồi hả?" Hoa Hải Phong quát lên.

"Ta. . . . . ."

Quản Trọng há mồm muốn nói, cuối cùng không nói được gì.

Hoa Hải Phong không để ý tới hắn, bởi vì rất nhanh sẽ đến chõ của Tiếu Như Ý rồi.

"Khà khà. . . . . . nữ nhân mặc đồng phục y tá thực sự là rất gợi cảm, thật là làm cho người ta có dục vọng chinh phục. . . . . ."

Nhìn Tiếu Như Ý cúi đầu công tác, Hoa Hải Phong không nhịn được nuốt nước miếng một cái, trên mặt lộ ra vẻ mặt dâm tà.

Hắn thu thập một hồi, bầy ra dáng dấp thân sĩ tiến lên nghênh tiếp: "Như Ý tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt, hoa này tặng ngươi!"

Có một số nữ y tá tràn đầy ước ao cùng đố kị, cắn nát môi anh đào.

Tiếu Như Ý ngẩng đầu nhìn hắn một chút, lạnh nhạt nói: "Hoa của ngươi vẫn nên đưa cho người khác đi, ta không muốn làm chồng ta hiểu lầm."

Lúc còn trẻ nàng hay còn có thể bị Hoa Hải Phong hấp dẫn, thế nhưng hiện tại nàng cũng không còn là bé gái vô tri hồ đồ nữa rồi, liếc mắt là đã nhìn ra Hoa Hải Phong là sói đội lốt cừu, nữ nhân rơi vào tay hắn sẽ bị gặm đến xương cũng không còn, nếu không bị vướng bởi thân phận bệnh nhân của đối phương, nàng liền trực tiếp cho hắn lăn.

"Đây là đại biểu lòng biết ơn của ta đối với ngươi, đoạn thời gian nằm ở trên giường bệnh kia, là ngươi chiếu sáng thế giới ảm đạm của ta, để ta một lần nữa tìm được hi vọng, ngươi không chỉ là thiên sứ áo trắng, càng là Dược Tề Sư chữa trị lòng của ta, vì lẽ đó xin mời tiếp thu lòng biết ơn của ta đối với ngươi."

Cái miệng của Hoa Hải Phong rất biết ăn nói rất biết cách làm hài lòng nữ nhân, lời nói vừa ra, nữ y tá và nữ bệnh nhân xung quanh đều ước ao ghen tị, hy vọng các nàng chính là người Hoa Hải Phong cảm tạ.

Tiếu Như Ý rất là không vui lắc đầu: "Ta là y tá, chăm nom bệnh nhân là công tác của ta, ngươi không cần cảm tạ, ta còn có việc phải làm, ngươi đi đi, chớ đứng ở chỗ này làm ta lỡ việc."

"Như Ý tiểu thư nếu như đáp ứng hôm nay đi ăn tối với ta thì ta đi ngay, bữa tối cũng là một phần cảm tạ của ta, hi vọng Như Ý tiểu thư không nên hiểu lầm." Hoa Hải Phong nói.

"Ngươi ……… cho ta"

Tiếu Như Ý nhíu lông mày, suýt chút nữa liền đem chữ ‘ lăn ’ phun ra, ý thức được chính mình đang là y tá, ngạnh sanh sanh đem chữ ‘ lăn ’ nuốt trở về.

"Lão bà."

Lúc này, Đường nhân nghe có người quấy rầy lão bà hắn, rốt cục chạy tới, vừa thấy hoa hồng trong tay Hoa Hải Phong, nhất thời minh bạch hết thảy, hắn mỉm cười nhận lấy hoa, lễ phép nói, "Ngươi là đến cảm tạ lão bà ta đi, vậy ta thay ta lão bà tiếp thu lòng biết ơn của người, ừ, hoa này thật tươi, có cỗ hương hoa đây."

"Có đúng không lão công?"

Tiếu Như Ý cố ý làm nũng đến gần Đường nhân, thân mật kéo lại cánh tay Đường nhân, nàng cũng không tin da mặt Hoa Hải Phong sẽ dày tới nỗi tiếp tục dây dưa với nàng.

Có thể nàng đánh giá thấp độ dày da mặt của Hoa Hải Phong, tâm lý của hắn thậm chí đã sinh ra vặn vẹo, hắn muốn chinh phục không phải nữ nhân, mà là hưởng thụ cảm giác cướp giật đồ vật của người khác, Tiếu Như Ý và Đường nhân càng ân ái, hắn thì càng hưng phấn muốn có được Tiếu Như Ý.

Chương trướcChương tiếp