favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Khấu Vấn Tiên Đạo
  3. Chương 1397: Dạ Ảnh Trùng

Chương 1397: Dạ Ảnh Trùng

Ba ngày sau.

Hai đạo độn quang bay ra khỏi Độc Đảo, sau khi bay nhanh được một đoạn, hai người này hạ xuống một tòa hoang đảo, hai người này chính là vợ chồng Bạch Trọng Thu.

Hai người bọn họ quay đầu nhìn về phía của Độc Đảo, trong ánh mắt của họ vẫn còn những sự lưu luyến và lo lắng mãi không thôi.

- Sư huynh, Dĩnh Nhi nàng …

Mỗi khi Bạch Hồng nghĩ đến cảnh con gái của mình phải lấy thân thể thải bổ cho tên động chủ Tự Ma động, nàng lại bất giác rơi lệ.

- Sư muội, nàng cứ yên tâm đi. Ta đã xem qua công pháp mà tiền bối đưa cho Dĩnh Nhi, đó là một môn công pháp Thủy hành của Huyền môn chính tông, cực kỳ thích hợp cho Dĩnh Nhi tu luyện, chứ không phải là loại công pháp biến con gái chúng ta làm lô đỉnh như của bọn người ma môn kia. Hơn nữa, mặc dù vì tiền bối này hành động rất tàn nhẫn, những bản thân ngài ấy cũng không giống như một tên ma đầu thích lạm sát người vô tội, nếu không thì sau khi ngài ấy chiếm giữ Độc Đảo này mà ngay cả một chút ác danh cũng không có, những tu sĩ ở khu vực phụ cận Độc Đảo thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của hắn. Vậy nên vị tiền bối này hẳn là kiểu tu sĩ thích ẩn thế khổ tu, Dĩnh Nhi nhà chúng ta không khéo lại nhân họa đắc phúc ấy chứ !

Bạch Trọng Thu cũng chỉ có thể dùng những lời nói như thế này để an ủi vợ mình, hắn cũng đang tự an ủi chính bản thân mình, cuối cùng Bạch Trọng Thu cũng không nhịn được mà thở dài tiếc nuối:

- Đáng tiếc, ta muốn cầu xin vị tiền bối này thu nhận Dĩnh Nhi làm đồ đệ nhưng ngài ấy lại từ chối.

- Ánh mắt của sư huynh xưa nay luôn cực kỳ chính xác, nếu như sư huynh đã nhận định ngài ấy là kiểu tu sĩ thích khổ tu một mình, thì ngài ấy đâu thể dễ dàng thu nhận đồ đệ chứ ? Còn môn công pháp kia, có lẽ cũng chỉ là do ngài ấy đưa cho chúng ta coi như tiền thù lao mà thôi . Còn về việc tiền bối hứa hẹn cho chúng ta Yêu Sát Đan, thiếp cũng không dám hi vọng xa vời gì đối với việc này, cứ cố gắng hoàn thành công việc ngài ấy phân phó là được.

Bạch Hồng lau sạch nước mắt, nhẹ giọng nói.

Tần Tang đã tu đạo nhiều năm nay, hắn gần như liên tục gặp phái đại địch, do đó thu hoạch được không ít công pháp từ trên người kẻ địch bị hắn hạ sát, trên cơ bản chúng đều là công pháp thuộc hệ Ngũ Hành, chỉ cần tùy tiện chọn ra một môn công pháp, cũng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so những công pháp mà vợ chồng Bạch Trọng Thu sưu tầm cho con gái mình tu luyện.

Bạch Trọng Thu gật gật đầu, hắn trở bàn tay lấy ra một ít đồ vật :

- Cho dù tiền bối không đưa cho chúng ta Yêu Sát Đan, nhưng ngài ấy cũng không tính là đã bạc đãi chúng ta, tiền bối không chỉ giúp chúng ta tế luyện lại phi toa một lần, còn ban cho chúng ta những cây Phệ Nguyên Trùy này. Chỉ cần chúng ta không trêu chọc phải kẻ địch có thực lực từ Kết Đan cảnh trung kỳ trở lên, trên cơ bản gặp phải ai chúng ta cũng có sức tự vệ.

Trong lòng bàn tay của Bạch Trọng Thu có hơn mười mấy cây Phệ Nguyên Trùy, đây chính là những cây Phệ Nguyên Trùy mà trước đó Tần Tang đã luyện chế ra cho hóa thân dùng.

Trừ cái đó ra, còn có thêm một cái phi toa, đây chính là pháp khí nguyên bản của cặp vợ chồng Bạch Trọng Thu.

Ban đầu, cái phi toa này chỉ thuộc hàng trung đẳng trong đám pháp khí cực phẩm mà thôi.

Tần Tang sau khi lấy phi toa từ chỗ Bạch Trọng Thu, hắn chỉ dùng thời gian khoảng hai ngày, sau đó căn cứ vào Luyện Khí Thuật lĩnh ngộ được trên Huyền Thiết Trụ, cũng thêm vào đó một ít linh tài tỉ mỉ luyện chế lại món pháp khí này một phen.

Cái phi toa này sau khi được Tần Tang luyện chế lại, dưới sự hợp lực điều khiển của vợ chồng Bạch Trọng Thu, tốc độ bay của nó có thể sánh ngang với tốc độ phi hành của một tu sĩ Kết Đan cảnh sơ kỳ. Nếu như không phải Vợ chồng Bạch Trọng Thu chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, Tần Tang muốn luyện chế nó thành một món pháp bảo cũng không thành vấn đề gì.

Bạch Hồng cũng nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Không nghĩ tới tiền bối còn tinh thông cả Luyện Khí Thuật. Có chiếc phi toa này, chúng ta cũng sẽ an toàn hơn nhiều, dù sao quần đảo Liệt Phong cũng chẳng phải nơi hòa bình gì cho phải. Hơn nữa, tiền bối cũng không muốn chúng ta làm công việc gì quá nguy hiểm, chỉ là sưu tập một ít linh vật có tác dụng trong việc tu luyện và dò la tin tức mà thôi, tính nguy hiểm cũng đã giảm đi nhiều. . .

- Không sai !

Bạch Trọng Thu gật đầu, hắn chia cho Bạch Hồng một nửa số cây Phệ Nguyên Trùy rồi tiếp tục nói:

- Linh vật còn dễ nói, chỉ cần chúng ta đến các thương hội hay cửa hiệu trên quần đảo Liệt Phong là có thể mua được rồi. Tiền bối lại để cho chúng ta nghe ngóng tin tức về địa điểm của đấu giá hội sẽ đấu giá ngọc bội để tiến vào Thất Sát Điện, trong truyền thuyết, Thất Sát Điện là một nơi nguy hiểm không gì sánh được, không biết bao nhiêu đại năng tu sĩ cũng đã vẫn lạc bên trong Thất Sát Điện rồi, chẳng lẽ tiền bối cũng muốn đi nơi đó hay sao ?

Hiển nhiên, Bạch Trọng Thu cũng đã từng nghe thấy hung danh hiển hách của Thất Sát Điện.

Muốn vào Thất Sát Điện, nhất định phải ngọc bội có thể ngăn cản tiên trận trong Thất Sát Điện.

Từng có kinh nghiệm tiến vào đó một lần, Tần Tang cũng không muốn đi chúng với đám tu sĩ của Đông Cực Minh thêm một lần nào nữa.

Chương trướcChương tiếp