Chuyện này cũng không phải chưa từng gặp, trước kia ngũ sư huynh giúp người khác hóa giải, họ cho rằng ngũ sư huynh giả thần giả quỷ lừa tiền, sau đó lại quỵt tiền.
Ngũ sư huynh tức đến chết, từ chối giúp họ hóa giải phần nhân quả đó, sau đó cả nhà kia lại bắt đầu xui xẻo.
Đây còn là chuyện xa, nói như bà Đường kia, nợ tiền bói toán của cô, kết quả tất cả nhân quả đều đổ lên đầu con trai bà. Con trai bà trực tiếp xảy ra chuyện rồi liệt luôn, mặc dù vô tình hóa giải được lời nguyền trong nhà nhưng cứ nằm trên giường không nhúc nhích như vậy, sau này bà phải hầu hạ con trai.
Nghe nói con trai bà bây giờ oán bà muốn chết, nói nếu không phải bà cứ khăng khăng xúi giục thì cũng không ly hôn với vợ, bản thân cũng không biến thành như vậy, mới bao lâu mà tóc đã bạc hết rồi. Để chăm sóc con trai, còn phải bán nhà về quê.
"Vậy cô giúp tôi, có phải sẽ có rất nhiều công đức không?"
Thẩm Phất Du nhìn anh lắc đầu: "Không, tôi cũng đã giúp anh mấy lần rồi nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được một chút công đức nào."
Lục Thương Chu kinh ngạc nhìn cô, một lúc sau mới phản ứng lại: "Có phải vì tôi quá thiếu đức nên cô mới không nhận được công đức của tôi không?"
"Trên người anh có rất nhiều công đức, xem ra là tích lũy từ nhiều đời, tôi cũng không biết vì sao nhưng giúp anh đúng là không có công đức."
Không chỉ không có, cô còn chưa từng thấy công đức liên quan đến anh xuất hiện.
Thẩm Phất Du lấy ống hút, cắm vào cốc trà sữa, vừa uống vừa suy nghĩ, không tìm được sư phụ thì về hỏi Thành hoàng gia xem sao.
Lục Thương Chu đột nhiên im lặng, cúi đầu ăn đồ trong bát, ăn được một lúc thì đột nhiên ho sặc sụa, sau đó cầm cốc trà sữa bên cạnh hút một ngụm lớn.
Có lẽ thấy đội mũ vướng víu, anh dứt khoát tháo mũ ra, đặt sang một bên.
Thẩm Phất Du liếc nhìn, trong bát anh có một lớp dầu đỏ nổi lên, cô lại nhìn bát của mình: "Cay lắm sao?"
"Có hơi cay." Lục Thương Chu phóng hạ cốc trà sữa, ngượng ngùng nói.
Thấy môi anh đỏ bừng, mồ hôi trên trán chảy xuống theo gò má, khuôn mặt vốn hơi tái nhợt bị hơi nóng làm cho đỏ bừng, Thẩm Phất Du có chút nghi ngờ lời nói của anh.
Có lẽ thấy cô nghi ngờ quá rõ ràng, mặt Lục Thương Chu càng đỏ hơn: "Thật ra tôi vẫn luôn muốn thử những hương vị khác nhau nhưng tôi đi một mình thì không tiện lắm, hôm nay vừa hay đi cùng với bạn học Thẩm, mặc dù rất cay nhưng tôi thấy cũng khá thú vị."
"Nhà anh cho anh ăn những thứ này sao?"
Thẩm Phất Du nghĩ, ở trường, trong ấn tượng của các bạn học, Lục Thương Chu vì sức khỏe không tốt nên đều là nhà đưa cơm, mặc dù không nhìn thấy là món gì nhưng chắc chắn không phải những thứ này.
"Trước kia không cho, đến khi sức khỏe tôi tốt hơn một chút thì chị tôi sẽ đưa tôi ra ngoài ăn nhưng chị không cho tôi ăn cay."
Nhiều nhất là cho anh ăn hơi cay để nếm thử, bản thân thì gọi món siêu cay, cay đến nỗi môi đỏ bừng vẫn cố chấp nói không cay, sau đó lại nói anh còn nhỏ không được ăn cay.
Sau đó còn đi mua đồ ăn vặt ven đường, vừa ăn vừa nghiêm túc cảnh cáo anh, đồ ăn vặt ven đường không vệ sinh, không được ăn linh tinh.
Nói đến chị anh, Thẩm Phất Du liền nhớ đến vị tổng giám đốc Lục Hạ kia.
Cô đột nhiên phát hiện, tên của hai anh em nhà họ Lục ghép lại, chẳng phải là Hạ Thương Chu sao.
"Tên của hai chị em các người đặt cũng thật thú vị."
"Thật ra không phải ý đó, chị tôi sinh vào mùa hè nên bố mẹ mới đặt tên là Lục Hạ, tôi cũng sinh vào mùa hè. Bố mẹ muốn tên của chúng tôi có liên quan đến nhau, nghe là biết ngay là một nhà, nghĩ mãi mới đặt được cái tên này."