Trên người hắn còn có mấy hồn ma đang bám, đang siết chặt cổ hắn.
Chỉ là sức mạnh của những hồn ma đó không đủ, không thể gây ra bất kỳ tổn thương thực chất nào cho tên Phi.
Lúc này, Phi đã rút con dao găm trên người ra, đi về phía Thẩm Phất Du.
Phi vừa đi vừa giơ cao con dao găm, ra vẻ muốn đâm tới.
Cảnh tượng đâm xuống như dự đoán đã không xảy ra.
Tay hắn bị người ta chặn lại.
Rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ nhưng bàn tay nắm lấy cổ tay hắn lại vô cùng mạnh mẽ, mặt Phi đỏ bừng nhưng vẫn không thể giãy thoát.
Nhận ra tình hình không ổn, hắn dứt khoát đưa tay còn lại ra tát thẳng vào mặt cô, sau đó trực tiếp bị cô đá bay ra ngoài, đập vào tường đất mới dừng lại. Nằm sõng soài trên đất chỉ thấy ngũ tạng lục phủ như muốn dịch chuyển, căn bản không thể bò dậy.
Vài người khác thấy tình hình không ổn, người phụ nữ vội vàng lui về trong nhà, hai người đàn ông nhìn nhau trực tiếp xông tới.
nhân lúc họ xông tới, Thẩm Phất Du xắn tay áo lên, lại hoạt động cổ tay đấm thẳng vào mặt tên mập chạy tới trước, lại đá một cước vào ngực tên gầy cao kia.
Nắm lấy gáy hai người, để họ đối mặt đập vào nhau, đập đến mức hai người đầu váng mắt hoa.
Đá bay hai kẻ cản đường, cô mới đi về phía căn phòng người phụ nữ trốn, một cước đá tung cửa. Trong phòng ngoài người phụ nữ còn có bốn năm đứa trẻ, góc tường có hai cô gái trẻ bị trói chặt.
Những đứa trẻ đều nhắm mắt nằm trên giường, cô đá cửa ầm ầm như vậy mà cũng không đánh thức được người bên trong.
"Cô đừng lại đây, nếu cô dám lại đây, tôi sẽ bóp chết nó." Người phụ nữ ôm một đứa trẻ đang ngủ say, tay đặt trên cổ đứa trẻ, trừng mắt nhìn Thẩm Phất Du. Chỉ cần cô dám tiến lên, cô ta sẽ bóp chết đứa trẻ.
Thẩm Phất Du liếc cô ta một cái, người phụ nữ này cũng không đơn giản, trên tay cũng có mấy mạng người, những hồn ma đó cứ bám theo cô ta.
Cô dứt khoát lấy một tờ giấy vàng từ trong túi ra, xé tờ giấy vàng thành hình một người trước mặt người phụ nữ.
Thấy cô đột nhiên làm những chuyện kỳ quái như vậy, người phụ nữ trực giác thấy không ổn, sắc mặt dữ tợn nói: "Cô muốn làm gì, mau dừng lại, mau dừng tay."
Thẩm Phất Du không để ý đến cô ta, một tay cầm người giấy đã xé, tay kia vẽ gì đó trong hư không, sau đó người phụ nữ nhìn thấy những hồn ma xung quanh mình.
Thẩm Phất Du gấp người giấy trong tay lại vài lần, người phụ nữ cảm thấy tứ chi như không phải của mình.
Cô ta không khống chế được tay mình mà buông đứa trẻ xuống, sau đó phát hiện cánh tay mình đã bị tháo rời, rũ xuống hai bên, căn bản không dùng được sức.
Cô ta kinh hoàng nhìn những hồn ma lao về phía mình, mỗi khuôn mặt cô ta đều nhận ra, dù sao thì lúc trước bọn họ đều chết dưới tay cô ta.
Trong đó có một người đầu bị lõm xuống, đó là do cô ta dùng búa đập.
Bọn họ bóp cổ cô ta, cô ta kinh hoàng lùi lại, muốn xua đuổi bọn họ nhưng tay lại không thể cử động.
"Cút đi, cút đi, tôi không sợ các người, tôi không sợ các người chút nào." Người phụ nữ run rẩy hét lên.
Thẩm Phất Du lười để ý đến cô ta, đi tới đá cô ta sang một bên, tính sổ cũng đừng cản đường.
Nhìn những đứa trẻ đang ngủ trên giường, một đứa mặt đỏ bừng, cơ thể còn hơi co giật nhẹ. Cô đưa tay ấn vào người đứa trẻ vài cái, thấy tình hình của nó đã khá hơn, cô mới quay người đi ra ngoài.
Lúc nãy cô sợ Lý Vũ cản trở nên dùng bùa định thân định ở đó, tiện thể che giấu thân hình của anh, tránh trường hợp bên ngoài còn ẩn núp những tên buôn người khác.