Chỉ có cô dâu đó giãy khỏi những người trói buộc cô ta, một lần nữa vén khăn che đầu, lộ ra một khuôn mặt đầy không cam lòng.
Cô ta nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt chảy ra máu và nước mắt, từng tiếng như tiếng khóc.
"Đều là tại anh hại tôi, tôi muốn giết anh."
Nói xong, năm ngón tay cong lại thành vuốt, hướng về phía ngực Cam Dũng mà đâm tới.
Nhưng không như cô ta mong muốn, móc tim người đàn ông trước mặt ra. Trên người Cam Dũng phát ra một luồng ánh sáng vàng, khi cô ta chạm vào người Cam Dũng, một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt bàn tay cô ta khiến cô ta phải lùi lại.
Cũng chính lúc này Cam Dũng cũng giãy khỏi sự trói buộc, bộ hỉ phục trên người biến mất, trở thành bộ quần áo ban đầu của anh ta.
Thực ra anh ta vẫn luôn biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là bị khống chế trong thân xác này, mãi đến khi cô dâu đó muốn móc tim anh ta, mới thoát khỏi sự trói buộc.
"Đại sư, mau cứu tôi."
Được tự do, Cam Dũng lập tức chạy về phía Thẩm Phất Du.
Khi anh ta chạy đến, toàn thân cô dâu đều bay tới, nhất quyết phải giết anh ta.
Thẩm Phất Du trực tiếp lấy một lá bùa Thiên Lôi ném tới, khiến cô dâu phải dừng lại, có chút kiêng dè nhìn cô.
"Không ngờ ngươi còn có thể mời được cao nhân như vậy nhưng nhị thiếu gia, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, ngươi không thể thoát được."
"Cái đó chưa chắc." Thẩm Phất Du cầm kiếm đào hoa vung lên một đường kiếm hoa, sau đó đâm về phía cô dâu ma.
Chỉ sau hai hiệp, cô dâu ma đã bị đánh ngã xuống đất, Thẩm Phất Du ném một lá bùa lên người cô ta khiến cô ta không thể nhúc nhích.
Cam Dũng vội chạy tới nói: "Lần này cô ta sẽ không chạy nữa chứ?"
"Đây là sào huyệt của cô ta, cô ta còn có thể chạy đi đâu?"
Trái tim Cam Dũng vừa buông xuống một nửa lại treo lên lần nữa: "Tại sao cô ta lại gọi ta là nhị thiếu gia, chẳng lẽ kiếp trước tôi là nhị thiếu gia đó sao?"
Thẩm Phất Du liếc anh ta một cái: "Nghĩ nhiều rồi, anh chỉ là xui xẻo vừa vặn đánh thức cô ta, cô ta lại coi anh là nhị thiếu gia đó cho nên tái hiện lại cảnh tượng trước khi cô ta chết. Nhốt anh vào trong thân xác của người đàn ông đó, muốn giết anh mà thôi."
"Hóa ra là như vậy, tôi còn tưởng mình có quan hệ gì với cô ta chứ."
"Cũng không thể nói là không có, cô ta đã ngủ ở đây rất lâu rồi, vừa vặn lúc anh tới lại vô tình đánh thức cô ta. Cô ta liền coi anh là nhị thiếu gia, để lại hơi thở của cô ta trên người anh, sau đó vẫn luôn đi theo anh. Ừm, thật ra nếu hôm đó anh không tới tìm tôi thì chắc là ba ngày nữa, cô ta sẽ giết chết anh."
Cam Dũng: "..." Hóa ra anh ta suýt nữa thì mất mạng.
May quá may quá, gặp được tiểu đại sư, điều này cũng chứng minh anh ta vẫn có chút phúc khí.
Cô dâu ma liên tục trừng mắt nhìn bọn họ, gào lên muốn giết Cam Dũng.
"Cô nhìn cho rõ, không phải tôi hại cô, oan có đầu nợ có chủ, cô đừng tìm tôi, chúng ta không quen biết nhau." Cam Dũng không nhịn được nói.
Cô dâu ma động đậy nhưng lại không có phản ứng gì.
Cam Dũng cũng cảm thấy cô ta không ổn lắm, đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô ta, lại gọi mấy tiếng: "Sư phụ, sao cô ta không có phản ứng gì?"
"Cô ta bị phong bế ngũ quan, anh không phát hiện ra sao, vừa nãy cô ta nói chuyện giọng nói không phải phát ra từ miệng."
"Đúng vậy, hình như phát ra từ bụng cô ta."
Cam Dũng lúc này mới phát hiện mắt cô dâu ma như bị thứ gì che lại, có chút đờ đẫn.
Miệng như bị thứ gì đó bịt lại, còn tai thì có máu chảy ra.