Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, vốn định nhắn một câu. Thôi bỏ đi, đều đã soạn xong, nghĩ lại vẫn chuẩn bị xóa đi.
Vừa xóa một chữ, điện thoại đã reo, nhìn thấy tên người gọi là Đại sư huynh, Thẩm Phất Du suýt nữa ném điện thoại đi.
Ngón tay do dự giữa hai nút cúp máy và nghe máy, cuối cùng vẫn nhấn nghe.
"Mười ba."
Nghe thấy giọng nói truyền đến từ điện thoại, Thẩm Phất Du chỉ cảm thấy gáy lạnh toát, nói chuyện cũng có chút không đủ tự tin: "Đại sư huynh, sao anh lại gọi điện cho em?"
Đại sư huynh thường không ở trên núi, ngày cô đi, Đại sư huynh cũng không có ở đó.
"Anh đi ngang qua thành phố Tuy Châu, em có rảnh không, ra ngoài gặp mặt đi."
"Anh ở thành phố Tuy Châu sao?"
"Ừ." Bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của Đại sư huynh.
Thẩm Phất Du vội vàng nói: "Được, anh gửi địa chỉ qua đi, em sẽ đến tìm anh."
Cúp điện thoại, Thẩm Phất Du cúi đầu thở dài, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Thấy sắc mặt cô không tốt, Thẩm Đường Khê liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Thẩm Phất Du ủ rũ nói.
Thẩm Đường Khê nhìn dáng vẻ của cô, cũng không giống như không có chuyện gì.
Vừa về đến nhà, Thẩm Phất Du đã nhận được điện thoại của Hoàng Tử Hiểu, chỉ nghe giọng nói cũng biết cô ấy rất căng thẳng.
"Đại sư, cô tính quá chuẩn, may mà tôi tránh kịp nếu không bây giờ tôi thảm rồi."
Vì lời nhắc nhở của Thẩm Phất Du, mặc dù Hoàng Tử Hiểu không thể từ chối bữa tiệc mà chị Tôn đã hẹn cho cô ấy nhưng cũng có lòng cảnh giác. Khi chị Tôn đuổi Lân Lân và Trần ca đi, cô ấy lại nhắn tin gọi người quay lại.
Lén nghe chị Tôn và nghệ sĩ mới đến Tống Cảnh nói chuyện mới biết chị Tôn định đem mình tặng cho nhà đầu tư ông chủ Tôn, còn vai nữ chính đương nhiên là tiện thể. Chủ yếu là nhét Tống Cảnh, bảo bối gần đây của chị Tôn vào đoàn làm phim làm nam phụ.
Bọn họ đã định sẵn, bất kể phim có chiếu tốt hay không, cuối cùng cũng sẽ để Tống Cảnh giẫm lên cô ấy và nam chính để lên.
Hoàng Tử Hiểu đã sớm không còn hy vọng vào chị Tôn nhưng nghe cô ta nói vậy, vẫn không khỏi cảm thấy trong lòng run rẩy.
Nếu không phải đại sư nhắc nhở cô ấy, cô ấy thấy mình chắc chắn sẽ bị tính kế.
Ngay cả khi là nữ chính của phim chiếu mạng, cô ấy cũng sẽ nắm chặt lấy cơ hội này. Đợi đến khi mọi chuyện xảy ra, chị Tôn có bằng chứng trong tay, cô ấy phải tự mình nuốt cục tức này.
Cô ấy không uống ly rượu đã bị bỏ thuốc, lấy cớ không khỏe đi vào nhà vệ sinh, đổi quần áo với Lân Lân đã đợi sẵn trong nhà vệ sinh. Sau đó cùng Lân Lân lần lượt đi ra ngoài, đợi đến khi lên xe của Trần ca, Hoàng Tử Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nửa đường cô ấy đã nhận được điện thoại của chị Tôn, chỉ nghe giọng nói cũng biết chị Tôn tức điên lên rồi.
Hoàng Tử Hiểu dù sao cũng là diễn viên, cô ấy dùng giọng yếu ớt nói: "Xin lỗi chị Tôn, bụng em đột nhiên không khỏe, bây giờ em đang trên đường đến bệnh viện. Ôi! Đau quá đau quá."
Sau đó cô ấy cúp điện thoại, còn tắt luôn cả máy, như vậy chị Tôn muốn tìm cô ấy cũng không tìm được.
Tệ nhất là bị đóng băng, cô ấy cũng không quan tâm nữa rồi, đi theo người quản lý như vậy mới là nguy hiểm.
Nghe cô ấy nói xong, Thẩm Phất Du ừ một tiếng. Mặc dù đã tránh được kiếp nạn này nhưng chỉ cần Hoàng Tử Hiểu còn ở đó, chị Tôn kia có đủ mọi thủ đoạn để đối phó với cô ấy.
Thẩm Phất Du nói: "Vận may của cô sẽ không bị mất nữa, tiếp theo sẽ có một cơ hội, xem cô có nắm bắt được hay không."
Hoàng Tử Hiểu lập tức phấn chấn, kích động hỏi: "Đại sư, có thể chỉ rõ hơn một chút không?"
"Không thể." Thẩm Phất Du dứt khoát từ chối.
"Được rồi." Hoàng Tử Hiểu có chút thất vọng nói.
Thật ra cô ấy cũng rất muốn giải ước với công ty, chỉ là hợp đồng chưa hết hạn, tiền vi phạm hợp đồng với năng lực hiện tại của cô ấy cũng không trả nổi.