"Chuyện gì vậy?" Thẩm Phất Du kinh ngạc hỏi.
"Thập Tam, em phải cẩn thận. Những con tiểu quỷ này thỉnh thoảng lại xuất hiện. Nếu bất cẩn, chúng sẽ lao vào và ăn thịt em."
Lúc này, cô mới nhận ra góc phòng có một đống xương trắng. Ngay cả bộ xương cũng mang một màu hồng nhàn nhạt, thoang thoảng hơi lạnh.
Trên đống xương còn sót lại những mảnh quần áo rách nát, có vẻ chủ nhân bộ xương này từng là người tu đạo.
"Không ngờ tên chủ tiệm lại dám ung dung ngồi chờ người tìm đến. Hóa ra, ông ta có lá bài tẩy thế này." Thẩm Phất Du nhìn quanh rồi hỏi: "Đại sư huynh, anh bị nhốt bao lâu rồi?"
"Nơi này không có ngày hay đêm. Anh không chắc thời gian trôi qua thế nào."
Thẩm Phất Du tính toán lại từ thời gian đại sư huynh biến mất và lúc cô tìm đến đây. Cô đoán anh đã bị nhốt khoảng một tuần.
Người bình thường không ăn uống sẽ không chịu nổi, nhưng với các sư huynh của cô thì đó không phải vấn đề. Thậm chí, họ từng vượt qua "tử thần" là những bữa ăn của Thất sư huynh – người từng khiến cả đạo quán nhập viện chỉ bằng một món ăn.
"Đại sư huynh, anh lùi lại đi. Để em thử một chút."
Hách Huyền lùi lại, Thẩm Phất Du rút ra kiếm gỗ đào, rót linh khí vào và mạnh mẽ chém xuống phía trước.
Không gian xung quanh rung lên, vết chém hiện ra như mạng nhện, nhưng rất nhanh đã tự phục hồi.
Thay vì mở lối thoát, cú chém của cô lại khiến những con tiểu quỷ ẩn náu lộ diện. Chúng cuống cuồng chạy trốn, một con mặc áo sơ mi trắng và quần yếm hồng bị cô tóm lấy.
Con quỷ nhỏ lập tức để lộ hàm răng sắc nhọn, định cắn vào tay cô.
"Quái lạ, còn là quỷ hút máu nữa sao?"
Cô trố mắt ngạc nhiên, nhưng chân thì không chút nương tay, đá mạnh một cú khiến nó văng ra xa.
"Cẩn thận!" Hách Huyền hét lên.
Thẩm Phất Du vừa quay lại thì thấy đại sư huynh dùng bàn tay chém mạnh, tiêu diệt một con tiểu quỷ khác.
Thiết Sa Chưởng của đại sư huynh quả nhiên lợi hại, ngay cả ma quỷ cũng không phải đối thủ!
Nhìn thấy một con tiểu quỷ nữa lao về phía mình, Thẩm Phất Du vung kiếm gỗ đào, chém mạnh xuống. Con tiểu quỷ trong bộ váy hồng lập tức tan thành làn khói màu hồng phấn.
"Quái quỷ gì thế này?"
Nhìn làn khói hồng bay về phía mình, cô vội nín thở.
Xung quanh, những viên pha lê hình thoi màu hồng treo lủng lẳng, va chạm vào nhau tạo ra âm thanh leng keng trong trẻo. Những con tiểu quỷ vừa chạy vừa cười khúc khích, tiếng cười của chúng vang vọng khắp nơi, khiến đầu cô như muốn nổ tung.
Không chịu nổi nữa, cô cầm kiếm gỗ đào chặt đứt dây treo một viên pha lê: "Im đi!"
Không ngờ, viên pha lê rơi xuống đất lại biến thành một con tiểu quỷ trong bộ đồ hồng.
Suýt chút nữa, Thẩm Phất Du đã phát điên.
Hách Huyền nhanh chóng đặt tay lên vai cô: "Thập Tam, bình tĩnh nào!"
"Đại sư huynh, đừng cản em. Em phải chém hết chúng nó!"
"Đừng nóng, anh phát hiện ra một điều."
Nghe vậy, cô lập tức bình tĩnh lại, bỏ qua đám tiểu quỷ đang lao nhốn nháo xung quanh: "Phát hiện gì thế?"
Hách Huyền dẫn cô qua một bên, chỉ vào một vật nhỏ: "Đây này."
Trước mặt họ là một chiếc máy chơi game màu hồng nhạt.
"Lúc trước, anh vô tình ấn vào nó, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi. Sau đó, dù anh có ấn thế nào cũng không thay đổi được nữa."
Thẩm Phất Du thử bấm vài lần. Nó đúng là một chiếc máy chơi game, giao diện điều khiển như đang chơi một trò chiến đấu, trong đó người chơi phải đánh bại đối thủ.
Tuy nhiên, khi cô thua, màn hình đột nhiên méo mó, một con tiểu quỷ màu hồng từ màn hình chui ra, hàm răng sắc nhọn lao thẳng đến cổ cô.
"Choang!"
Con tiểu quỷ bị đập tan ngay tại chỗ. Lần này, nó không tan thành khói hồng như trước mà biến mất hoàn toàn.
Thẩm Phất Du thổi nhẹ lên chiếc gương bát quái trong tay, dùng ống tay áo lau chỗ vừa đập. "Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi chiến thuật đều vô dụng." Cô nở một nụ cười lạnh, nhìn vào màn hình.