Hách Huyền định ra tay, đành xấu hổ thu tay lại: "Thập Tam, đã lâu không gặp, xem ra sức mạnh của em đã tiến bộ không ít."
Anh nhận ra chiếc gương bát quái đã được gia trì, sức mạnh thật sự không tầm thường.
"Ha ha ha, cũng bình thường thôi ạ." Thẩm Phất Du ngượng ngùng đáp khi được khen.
Hách Huyền cười hài lòng: "Tốt lắm. Vậy cơ hội luyện tập lần này, nhường lại cho em vậy."
"..." Thẩm Phất Du im lặng.
Cô biết mà, lời khen ngợi không bao giờ là miễn phí.
Hiển nhiên, Hách Huyền không hiểu cách dùng chiếc máy chơi game này.
Cô xắn tay áo chơi thử vài lần, nhưng lần nào cũng thua. Mỗi lần thua, một con tiểu quỷ lại chui ra từ màn hình. Đập liên tục khiến cô bắt đầu xót chiếc gương bát quái của mình.
Cô cảm giác chiếc máy này có vấn đề, khác xa các trò chơi cô từng chơi ở phòng game.
Trò chơi giống như bắn súng mô phỏng, nhưng mục tiêu luôn thay đổi vị trí bất ngờ khiến cô bực bội.
Nói thẳng ra, nó cố ý thiết kế như vậy, biến nơi này thành lối thoát giả tạo: cho hy vọng rồi lại kéo xuống vực thẳm.
Quá khó chịu, sau khi đập thêm vài con tiểu quỷ, cô cầm gương bát quái dùng sức đập mạnh xuống chiếc máy chơi game.
Một tiếng “rầm” vang lên, chiếc máy vỡ tan tành.
Hách Huyền nhìn vẻ tức giận của cô, im lặng lùi về sau hai bước.
Sau khi chiếc máy bị phá hủy, cảnh vật xung quanh dần biến mất. Những bức tường hồng chuyển thành màu trắng cũ kỹ, những con tiểu quỷ xuất hiện méo mó và cuối cùng biến mất. Đèn chùm pha lê trên trần cũng đầy bụi bặm, trông như đã lâu không được lau chùi.
Những viên pha lê hồng hình thoi cũng biến mất, để lộ một chiếc bàn kê sát tường. Trên bàn là hàng loạt chiếc lọ thủy tinh trong suốt, mỗi lọ chứa một oán linh trẻ tuổi.
Sau khi ảo cảnh bị phá, những oán linh trong lọ có vẻ bất an, làm chiếc lọ rung lên nhè nhẹ, như muốn phá vỡ để thoát ra.
"Nếu biết đập máy là phá được ảo cảnh, em đã làm từ lâu rồi." Thẩm Phất Du lẩm bẩm.
Hách Huyền liếc cô một cái:
"Không phải đâu. Lúc trước anh đã phá hết mọi thứ ở đây, nhưng chẳng có tác dụng gì."
Rõ ràng, chiếc gương bát quái trong tay cô mới là yếu tố then chốt.
Ngay khi họ định tiến lại gần những chiếc lọ, bức tường xuất hiện một cánh cửa, và chủ tiệm từ đó bước ra.
Ông ta nhìn họ, cười lạnh: "Không ngờ mày, con nhóc này lại có chút bản lĩnh. Dám phá hủy bảo bối của tao."
Thẩm Phất Du giơ chiếc gương bát quái lên, vẫy vẫy: "Tôi không chỉ phá bảo bối của ông, mà còn có thể phá luôn cả ông đấy."
Không muốn phí lời, cô lập tức lao lên tấn công. Ông ta né tránh nhanh nhẹn.
Hách Huyền rút ra mấy lá bùa lửa, dán lần lượt lên các lọ thủy tinh. Những oán linh trong đó nhanh chóng bị thiêu cháy.
Nhìn bảo bối bị hủy, chủ tiệm giận đỏ cả mắt: "Tao sẽ giết chúng mày!"
Ông ta lao tới với một nắm bùa, ánh mắt đầy quyết tâm liều chết.
Thẩm Phất Du nhận ra năng lực của ông ta không quá mạnh, nhưng lại khá giảo hoạt. Sau vài chiêu cô xác định rõ điều đó, không muốn lãng phí thời gian nữa. Cô giơ kiếm gỗ đào, chém mạnh xuống.
Ông ta giơ tay chặn, tiếng "choang" vang lên. Một chiếc vòng bảo hộ trên cổ tay ông ta vỡ tan, để lộ bàn tay bị thương nặng.
Cô không chần chừ, tung một cú đá khiến ông ta bay ra xa.
Lúc này, Hách Huyền cũng đã xử lý xong những oán linh.
Họ quay trở lại cửa tiệm ban đầu. Chủ tiệm nằm gục dưới đất, ngay cả bò dậy cũng khó khăn.
"Đợi đó! Khi sư phụ tao hoàn thành đại nghiệp, ông ấy sẽ giết chúng mày để báo thù cho tao!"
"Ông sư phụ đó là ai?" Thẩm Phất Du hỏi.
Ông ta cười lạnh: "Sư phụ tao không phải hạng nhãi nhép như chúng mày. Đợi ông ấy quay lại, chúng mày sẽ biết tay."
Cô ném một lá bùa Chân Thật lên người ông ta: "Nếu sư phụ ông lợi hại vậy, sao không đến cứu ông?"
Mắt ông ta bỗng mở lớn, giọng run rẩy: "Nếu không vì có kẻ ngáng đường, sư phụ tao đã không phải tạm lánh. Nhưng ông ấy đã trở lại, rất nhanh thôi…"