“Là chuyện bốn nam sinh cùng phòng bị hôn mê. Nghe nói trong phòng đó có ma.” Hồ Dịch Đồng, nữ sinh kia, trả lời.
“Cô có thể đưa chúng tôi đến đó xem được không?”
“Chắc chắn là không rồi. Tôi là con gái, đó là ký túc xá nam, tôi không vào được.” Hồ Dịch Đồng ngượng ngùng lắc đầu.
“Cô hiểu nhầm rồi. Tôi chỉ muốn cô dẫn tôi tới tòa nhà ký túc xá nam đó thôi.”
“À, vậy thì được.” Hồ Dịch Đồng đồng ý và dẫn họ tới khu ký túc xá nam.
Khi đi, Thẩm Đường Khê vừa bước vừa tìm kiếm thông tin trên mạng.
Dù diễn đàn trường đã xóa bài liên quan, nhưng tin tức từng lọt vào top tìm kiếm. Tuy không quá nổi bật, nhưng vẫn có thể tìm được.
Trong các bài viết, có một số người tự xưng là cựu sinh viên. Họ kể rằng thời họ học, đã có người nhảy lầu ở tòa nhà đó.
Có tin đồn rằng, khu ký túc xá này trước đây là ký túc xá nữ. Sau khi xảy ra vụ nữ sinh nhảy lầu, tòa nhà được chuyển thành ký túc xá nam, với mục đích dùng “dương khí” của nam sinh để trấn áp oán khí của nữ quỷ.
Thậm chí có người cho rằng khuôn viên trường vốn là một nghĩa địa, sau đó được cải tạo thành trường học.
Sau khi nghe câu chuyện, Hồ Dịch Đồng vẫn tỏ vẻ không bận tâm: “Chuyện trường học từng là nghĩa địa, tôi nghe từ hồi tiểu học đến giờ. Hầu như trường nào cũng có mấy lời đồn như vậy, nghe cho vui thôi.”
Thẩm Đường Khê phản bác: “Trường tôi không có đồn như thế, họ nói trường tôi là đất phong thủy tốt mà.”
Những ai từng xem Thẩm Phất Du livestream đều biết cô học ở Đại học Trường Hoa. Hồ Dịch Đồng nhìn Thẩm Đường Khê, nhận ra cô là em gái của Thẩm Phất Du, bèn gật đầu: “Có lời đồn như thế thật. Họ nói khu đất của Trường Hoa là do chủ tịch tập đoàn Lục Thị chọn. Bạn biết nhà họ Lục không? Nghe nói họ có rất nhiều mỏ nữa.”
Thẩm Phất Du cười nhạt, giải thích: “Tin đó không đúng đâu. Theo pháp luật của nước ta, tài nguyên khoáng sản thuộc sở hữu quốc gia, cá nhân không được phép khai thác hay chiếm dụng. Nhà họ Lục có thể phát hiện mỏ và báo cáo với nhà nước, nhưng không thể sở hữu nó. Nếu họ khai thác, sẽ là phạm pháp.”
“Ra là vậy.” Hồ Dịch Đồng gật gù, rồi chỉ về phía trước: “Đến rồi, tòa nhà kia kìa.”
Thẩm Phất Du ngước nhìn, thấy từ một cửa sổ trong tòa nhà bốc lên một luồng âm khí dày đặc.
Cô chỉ chính xác tầng lầu và ban công của phòng xảy ra chuyện, khiến Hồ Dịch Đồng nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
Đại sư vẫn là đại sư.
Hồ Dịch Đồng suy nghĩ một lát rồi nói: “Bạn trai mình cũng ở trong tòa nhà này, để mình nhờ anh ấy nghĩ cách đưa mọi người vào xem thử.”
Nói xong, cô nhắn tin cho bạn trai. Không lâu sau, một nam sinh chạy xuống. Thấy Thẩm Phất Du, anh không khỏi tò mò đánh giá rồi nói với Hồ Dịch Đồng: “Đúng thật là đại sư nổi tiếng trên mạng luôn.”
Hồ Dịch Đồng kéo bạn trai lại thì thầm vài câu. Lưu Xung gật đầu, đáp: “Chuyện nhỏ thôi, leo tường vào là được.”
Nam sinh ở ký túc xá thường hẹn hò với bạn gái rồi về muộn. Khi cổng khóa và không muốn đánh động quản lý, họ phải tìm cách khác để vào.
Phía sau tòa nhà có một góc khuất camera, họ hay dùng đường đó để ra vào. Dù bây giờ là ban ngày, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không bị phát hiện.
Lưu Xung dẫn mọi người tới nơi, nhưng khi nhìn nhóm có các cô gái, anh hơi do dự. Bản thân anh leo tường không vấn đề, nhưng liệu các cô có làm được không?
Trong lúc anh còn lưỡng lự, Thẩm Phất Du đã nhảy phắt lên tường, động tác gọn gàng và dứt khoát. Cô ngồi nửa quỳ trên tường, quan sát tình hình bên trong. Thấy không có ai, cô quay lại nói: “Mọi người ở đây đợi. Bạn học Lưu, anh dẫn tôi vào.”
Thẩm Đường Khê lo lắng, quyết định leo lên theo. Dù hơi khó khăn, nhưng nhờ có một ụ đất nhỏ và vài viên gạch bên cạnh, cô vẫn làm được. Có vẻ đây là dụng cụ do người đi trước chuẩn bị.