Ông cụ nhà họ Thẩm ít khi lên mạng, nhưng ông đã nghe nói về chuyện của Thẩm Phất Du. Nghe chính cô thừa nhận, ông hào hứng nói rằng lần sau cô livestream, ông nhất định phải xem thử.
Đào Tố Mai ở bên cạnh không nhịn được mà cười nhạo một tiếng, giọng bà ta vang lên rõ mồn một giữa không khí im lặng.
Thấy mọi người đều nhìn mình, đặc biệt là ánh mắt của Thẩm Phất Du cũng hướng về bà ta, Đào Tố Mai có chút bối rối, giọng lắp bắp: "Nhìn... nhìn cái gì?"
Thật ra, bà ta có chút sợ hãi Thẩm Phất Du. Ban đầu, bà ta nghĩ cô chỉ là một đứa nhóc hay giả vờ, nhưng sau vài lần gặp xui xẻo và việc cô trở thành một "đại sư" nổi tiếng, bà ta tuy ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ.
Thẩm Phất Du cười: "Không có gì. Chỉ là dạo này trông dì hai hồng hào, chắc là có tin vui lớn sắp tới?"
Đào Tố Mai thoáng sững sờ. Hiếm khi bà ta nghe được một câu tử tế từ miệng Thẩm Phất Du, nên theo phản xạ, bà ta sờ lên má mình, cười đáp lại, nghĩ thầm: Con bé này cũng biết nịnh hót cơ đấy.
Bà ta hỏi: "Thật sao? Dì thì có thể có tin vui gì?"
"Được làm mẹ chứ gì. Hơn nữa còn làm mẹ của ba đứa trẻ, chẳng phải là chuyện vui sao?"
Nụ cười trên mặt Đào Tố Mai dần tắt. Bà ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Phất Du rồi lại quay sang nhìn Thẩm Minh đang đứng gần đó.
Hai người nhìn nhau đầy bối rối. Sau vài giây, Đào Tố Mai xông tới túm cổ Thẩm Minh gào lên: "Thẩm Minh, anh đúng là đồ khốn nạn! Anh nói chỉ có một đứa con ngoài giá thú, sao giờ lại lòi ra thêm hai đứa nữa? Anh đã ngủ với bao nhiêu người? Anh lừa tôi, còn dám lừa tôi! Đi chết đi, đồ cặn bã!"
Càng nghĩ càng giận, bà ta cảm thấy mình bị lừa một cách thảm hại.
Bà ta biết Thẩm Minh có một đứa con ngoài giá thú. Nhưng vì bà mẹ chồng cam đoan rằng đứa trẻ đó không ảnh hưởng tới địa vị của Thẩm Hành Chu, bà ta mới miễn cưỡng chấp nhận.
Thật ra Đào Tố Mai cũng không hoàn toàn tin tưởng mẹ chồng của mình, nhưng bà ta tin bố chồng. Bà ta chắc chắn bố chồng mình sẽ không thừa nhận đứa con ngoài giá thú đó. Dù vậy, bà ta vẫn mất rất lâu mới chấp nhận được sự tồn tại của đứa trẻ kia.
Dù sao, đã sinh ra rồi thì không thể đẩy ngược lại được. Chỉ cần con trai Thẩm Hành Chu của mình có tương lai, thì dù ngoài kia có bao nhiêu đứa con rơi cũng không ảnh hưởng gì. Sau này tất cả tài sản đều là của Thẩm Hành Chu.
Nhưng giờ lại thêm hai đứa nữa!
Đứa trẻ mà bà ta biết kia làm ầm ĩ đến mức Thẩm Minh đảm bảo về sau tất cả tài sản đều là của Thẩm Hành Chu, còn hai căn nhà tặng cho đứa con hoang đó bà ta cũng không để tâm, dù sao phần lớn đền là của con trai bà ta.
Bây giờ lại lòi thêm hai đứa nữa, bà ta sắp phát điên rồi.
Chẳng lẽ lại cho mỗi đứa thêm hai căn nhà nữa?
Đẻ một đứa được hai căn nhà, với trình độ trăng hoa của Thẩm Minh có khi đưa hết tài sản ra ngoài mất, vậy con trai bà ta còn lại gì cơ chứ?
Đến khi mọi người phản ứng lại mới vội vàng tách hai người họ ra.
“Thôi đi, đang Tết nhất, tranh cãi cái gì?”
Mạnh Thanh Bình nói xong lại nhìn về phía Thẩm Phất Du: “Làm cả nhà đều không được yên.”
Thẩm Phất Du đang ở đối diện Mạnh Thanh Bình, trước đây cô cũng nhìn qua tướng mạo của bà ta nhưng không phát hiện vấn đề gì, bây giờ lại nhìn ra điểm khả nghi.
Tướng mạo bà ta vậy mà lại bị sửa đổi, người thay bà ta sửa mệnh thủ pháp càng cao siêu. Nếu không phải trước đây cô tích cóp được chút công đức, tu vi tiến bộ thì chắc sẽ không nhìn ra được.
Trong mắt Thẩm Phất Du, mệnh cách trước đây và mệnh cách bây giờ của Mạnh Thanh Bình đang đan xen lẫn nhau. Tướng mạo rối loạn giống như một cuộn len rối, không phân biệt được đâu với đâu.