Còn câu nói vừa nãy của Mạnh Thanh Bình rõ ràng đang chỉ trích cô gây chuyện trong nhà, Thẩm Phất Du cười với bà ta: “Cháu nói thật cũng không được sao? Mệnh của chú hai đúng là có bốn đứa con, ở đây có một đứa thì chẳng phải bên ngoài có ba đứa nữa?”
Ông cụ Thẩm mặt mày xám xịt, dùng sức chọc cây gậy gỗ xuống mặt đất: “Cãi nhau đủ chưa?”
Trong phòng khách yên tĩnh trở lại, ông cụ Thẩm nhìn Mạnh Thanh Bình: “Đứa trẻ chỉ nói sự thật thôi, bà mắng nó làm gì?”
Lão nhị gây chuyện bà ta không nói gì thôi lại còn đi mắng đứa nhỏ. Ông cụ Thẩm cảm thấy tính tình của Thẩm Minh bây giờ là do ngày thường Mạnh Thanh Bình nuông chiều quá đáng.
Trước đây ông cụ cảm thấy còn có thể quản được đứa con thứ hai này, nhưng bây giờ xem ra trong nhà có người bảo vệ, ông cụ căn bản không có khả năng quản được.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Thanh Bình thấy ông cụ như vậy, tuy rằng ông cụ bình thường cũng không yêu thương gì bà ta nhưng ít ra vẫn có tôn trọng. Bây giờ trước mặt trẻ con lại làm mất mặt bà ta, làm bà ta cảm thấy khó chấp nhận.
Sau khi nói xong, ông cụ Thẩm nhìn chằm chằm Thẩm Minh, trong lòng cũng cảm thấy may mắn vì ngay từ đầu không trông mong quá nhiều vào ông ta, đứa con này không làm được trò trống gì.
Những tin tức xấu của tập đoàn Hoàn Tinh trên cơ bản đều liên quan đến ông ta.
Nhị công tử của nhà họ Thẩm nổi tiếng đào hoa.
Ông cụ Thẩm lại không thể lúc nào cũng theo dõi chặt chẽ được, càng không thể khóa nửa người dưới của ông ta lại, nhưng ông cụ đã nhiều lần cảnh cáo không được để có con rơi bên ngoài. Nhà họ Thẩm không chấp nhận con riêng bên ngoài.
Không nghĩ đến ông ta đem lời nói đó thành gió thoảng qua tai.
Đứa bé trước ông cụ cũng biết, mang bầu đã lớn không thể phá thai được, nhưng đứa trẻ được sinh ra ông cụ cũng không nhận cháu.
Vậy mà vẫn còn có nữa.
Tốt, đúng là tốt lắm!
Ông cụ Thẩm càng nhìn càng tức, giơ gậy đập thẳng vào Thẩm Minh: “Đồ mất dạy, đúng là thằng mất dạy.”
Thẩm Minh không nghĩ tới ông cụ Thẩm lại ra tay đánh mình, càng không nghĩ đến ông cụ sẽ ra tay nặng như vậy, những chỗ bị gậy đánh nóng rát đau đớn, ông ta ôm chân kêu rên.
Ông cụ Thẩm đánh xong thở không ra hơi, cả người lung lay sắp ngã. Thẩm Phất Du đưa tay ra đỡ ông cụ, dán lên người ông cụ một lá bùa.
Lá bùa nhanh chóng đi vào cơ thể của ông cụ, làm ông cụ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn dư sức không dùng hết.
Càng nhìn Thẩm Minh càng tức, đang giơ gậy muốn đánh nữa thì Thẩm Hành Chu đột nhiên chắn trước người Thẩm Minh: “Ông nội, chuyện đã xảy ra rồi giờ có trách mắng bố con cũng vô dụng.”
Đào Tố Mai nhìn con trai của mình bật khóc nức nở.
Một nhà ba người yên ổn bỗng nhiên lộn xộn, không còn cảnh tượng hài hòa như lúc mới vào đây.
Đào Tố Mai không nỡ mắng con trai mình nên quay ra mắng Thẩm Phất Du: “Mày đúng là đồ sao chổi
Khi mọi chuyện tạm lắng, ánh mắt giận dữ của Thẩm Minh hướng về Thẩm Phất Du, nhưng cô hoàn toàn thờ ơ. Cô biết, làm công việc của mình thì không thể tránh khỏi việc đắc tội người khác.
Kết thúc buổi ăn tối, Thẩm Phất Du chuẩn bị rời khỏi nhà, trong lòng cô lướt qua một cảm giác bất an, như có ai đó đang quan sát mình.
Cô quay lại, chỉ thấy bóng dáng người làm vườn tên Mạnh Thắng biến mất sau tường rào.
Cảm giác này không dễ chịu chút nào.
Khi rời khỏi nhà, Thẩm Đường Khê đi cùng Thẩm Phất Du, bất giác nắm lấy tay cô, vừa đi vừa rùng mình:
"Chị, em thấy người làm vườn đó đáng sợ quá."
Thẩm Phất Du ngạc nhiên: "Em cũng cảm nhận được sao?"
Thẩm Đường Khê tròn mắt nhìn cô, giọng đầy kinh ngạc: "Chị cũng thấy à? Nhưng em không hiểu tại sao, rõ ràng là em chưa từng gặp ông ấy, mà lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ."