favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
  3. Chương 274: B

Chương 274: B

Lục Thương Chu còn hoài nghi với tính cách không biết phân biệt trắng đen như này, sao lại có thể giữ được vị trí số một.

Thẩm Hành Chu đáp lại, giọng lạnh lùng: "Đây là chuyện gia đình chúng tôi, liên quan gì đến người ngoài như anh?"

Rồi hắn quay sang Thẩm Đường Khê, buông lời trách móc: "Côta từ nhỏ đã hay ganh đua, bắt nạt người khác là chuyện thường, có gì phải ngạc nhiên."

Thẩm Phất Du giữ lấy tay Thẩm Đường Khê, không để cô phản ứng, rồi quay sang nhìn Tống Miểu Miểu đang đứng sau Thẩm Hành Chu: "Bạn học Tống, bạn có thể kể rõ chuyện vừa xảy ra được không?"

Tống Miểu Miểu bị gọi tên chỉ cúi đầu, nép sau lưng Thẩm Hành Chu, nhỏ giọng nức nở: "Tôi thật sự không cố ý."

"Đủ rồi, đừng làm khó Miểu Miểu nữa!" Thẩm Hành Chu trừng mắt nhìn họ, giọng nói đầy phẫn nộ.

Lục Thương Chu lặng lẽ ra hiệu cho một nhân viên phục vụ, nói vài câu. Người phục vụ lập tức rời đi.

Thẩm Phất Du khẽ cười nhạt, nói với Thẩm Hành Chu: "Không lẽ anh nghèo đến mức không bồi thường nổi? Hay muốn quỵt nợ?"

"Cô nói bậy bạ gì vậy?"

"Nếu không phải, thì nên thảo luận việc bồi thường đi chứ. Bộ đồ của em tôi bị bẩn, chẳng lẽ không nên đền bù?" Cánh tay bị Thẩm Phất Du giữ lấy khiến cho Thẩm Đường Khê bình tĩnh lại.

Đúng là vừa nãy cô hơi xúc động, dù cô là người bị hại, nhưng vẻ nóng nảy của cô ban nãy chỉ làm người khác có cảm giác cô đang ức hiếp Tống Miểu Miểu.

Thẩm Đường Khê thản nhiên chỉ vào quần áo bị nước trái cây làm bẩn, muốn Tống Miểu Miểu bồi thường.

“Bạn học Tống Miểu Miểu, không cần biết cô có cố ý hay không, làm bẩn quần áo của em gái tôi có phải do cô làm hay không?” Thẩm Phất Du nói thẳng.

Cứ nghe cô ta nói mãi câu không cố ý cũng khiến người khác bực bội.

Tống Miểu Miểu im lặng không nói gì.

“Cô không muốn thừa nhận?” Thẩm Phất Du hỏi.

“Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi à, Thẩm Đường Khê không phải có rất nhiều quần áo hay sao?” Thẩm Hành Chu mất kiên nhẫn nói.

Vừa nói xong, Thẩm Phất Du đã cầm một ly rượu vang đỏ hất vào quần áo của anh ta.

“Cô làm gì thế?” Thẩm Hành Chu nhìn cô giận dữ.

“Tôi cũng không cố ý, sao anh lại tức giận như vậy?” Thẩm Phất Du nhìn Thẩm Hành Chu đầy vô tội.

“Cô cố ý!”

“Vậy thì sao chứ, chỉ là một bộ quần áo thôi mà, anh so đo làm gì. Khó trách từ bé tôi đã nghe danh háo thắng từ bé của anh, cái gì cũng phải tranh cướp với người khác mới chịu.”

Thẩm Hành Chu tức giận nhìn cô, ngay cả vận khí phía sau lưng anh ta cũng hóa thành những lưỡi dao sắc bén muốn đâm thẳng về phía cô.

Thẩm Phất Du híp mắt nhìn anh ta, cô đang tính toán xem nếu bây giờ cô rút toàn bộ vận khí của anh ta ra thì xác suất thành công là bao nhiêu. Đột nhiên Lục Thương Chu đứng bên cạnh lên tiếng.

“Thật ngại quá, dù sao cũng là việc xảy ra ở khách sạn của chúng tôi, cho nên căn cứ vào thái độ phụ trách đối với khách hàng, tôi vừa trích xuất camera. Mọi người cùng xem sẽ biết ngay ai là người cố tình gây sự ở đây.”

Tống Miểu Miểu nghe vậy, mặt tái mét. Cô ta cố níu tay áo Thẩm Hành Chu, vô tình làm rơi khuy áo của hắn.

“Hành Chu, đừng làm anh ta mở ra.”

Thẩm Hành Chu ngạc nhiên nhìn cô ta, chưa kịp nghĩ nhiều định tiến lên ngăn cản Lục Thương Chu.

"Thẩm nhị thiếu gia oai phong quá, muốn gây chuyện ở chỗ của chúng tôi sao?" Lục Hạ lạnh lùng nhìn Thẩm Hành Chu.

Đã bị nhắc đến nên Thẩm Minh không thể giả vờ như không có gì được nữa, vội vàng cười nói đứng ra: “Ngại quá Lục tổng, chỉ là trò đùa giữa bọn trẻ mà thôi, tôi thấy chuyện này nên bỏ qua đi.”

Lục Hạ nhìn ông ta mỉm cười, không nể mặt chút nào: “Con trai ông gây chuyện, ông có tư cách gì lên tiếng? Hơn nữa nữ sinh mặc đồng phục của khách sạn chúng tôi. Căn cứ vào trách nhiệm đối với khách hàng, việc này cũng không thể bỏ qua như thế được.”

Chương trướcChương tiếp