favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
  3. Chương 288: B

Chương 288: B

Mẹ anh đang bệnh nặng. Anh cố gắng làm việc chăm chỉ cũng là để dành dụm tiền chữa bệnh cho bà.

Thẩm Phất Du lắc đầu:

“Không, tôi không nói về mẹ anh, mà là anh.”

“Tôi?” Tiểu Lư càng thêm khó hiểu: “Tôi thì có chuyện gì được chứ?”

Thẩm Phất Du thở dài. Chuyện này không quá phức tạp, nhưng với người ở đầu bên kia màn hình, có lẽ sẽ là một cú sốc lớn.

“Năm đó anh thi đại học, nhưng không bị trượt.”

Tiểu Lư nhìn vào màn hình điện thoại. Chiếc điện thoại của anh từng bị rơi, màn hình nứt vỡ, nhưng anh không thay vì tốn kém, lại thấy vẫn dùng được.

Nhưng không hiểu sao, khi nghe Thẩm Phất Du nói câu này, đầu óc anh như vang lên tiếng ù ù, mồ hôi trên trán lăn dài xuống mặt, thậm chí chảy vào mắt, làm anh thấy mờ mịt, nhìn không rõ khuôn mặt cô.

Anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi, không phát ra âm thanh nào.

Mãi đến khi nhìn thấy các dòng bình luận liên tục hiện lên, anh mới hồi thần, miễn cưỡng cười:

“Không thể nào, tôi không nhận được giấy báo nhập học, sao có thể nói là tôi đậu được?”

“Không nhận được giấy báo nhập học không có nghĩa là anh không đậu. Khi đó, vì một lý do nào đó, anh đã không kiểm tra xem mình có được nhận hay không.”

Lời của Thẩm Phất Du như từng nhát búa nện vào lòng anh.

Nếu… nếu điều cô nói là thật, thì chẳng phải nghĩa là anh đã đậu đại học năm đó sao?

Trong phút chốc, anh cảm thấy như không thở nổi. Tim anh đập dồn dập, mồ hôi trên trán lăn xuống má, nhỏ xuống nền đất đầy cát.

Không kiềm chế được, anh bắt đầu hồi tưởng lại chuyện năm đó...

Anh không nhận được giấy báo trúng tuyển. Khi đó, anh rất lo lắng, vì thấy bạn bè xung quanh lần lượt nhận được giấy báo, mà mình vẫn chẳng có động tĩnh gì. Tiểu Lư vốn là một học sinh giỏi, ngay cả thầy cô cũng nói anh có khả năng thi đỗ vào trường trọng điểm. Sau kỳ thi, anh tự ước lượng điểm của mình và cảm thấy chắc chắn sẽ đỗ.

Thế nhưng, khi anh chuẩn bị đến hỏi thầy cô để làm rõ, cha dượng anh vì quá sốt ruột mà không may ngã cầu thang, gãy chân. Sau đó, anh bận chăm sóc cha dượng, lo liệu mọi việc. Đến khi ông xuất viện về nhà, việc chăm sóc vẫn do anh đảm đương. Mãi đến khi nhớ lại chuyện giấy báo, các trường đại học đã khai giảng. Anh vẫn không thấy bóng dáng giấy báo đâu.

Hàng xóm xung quanh bảo anh rằng không có giấy báo nghĩa là không đỗ. Họ khuyên anh nên quên đi, đừng mơ tưởng nữa, mà tập trung chăm sóc cha dượng.

Lúc đó, anh muốn học lại. Anh tin mình nhất định có thể thi đỗ đại học, thậm chí muốn bàn với cha dượng để vay ít tiền. Anh hứa sẽ trả lại khi đỗ đại học, còn sẵn sàng viết giấy nợ.

Lần đầu tiên, cha dượng nói chuyện với anh một cách chân thành. Ông bảo trong nhà không chỉ có mình anh. Cha dượng có một cô con gái riêng lớn hơn anh 6 tuổi, đã bỏ học từ sớm để đi làm, và giờ sắp kết hôn. Nhà chồng cô ấy có điều kiện, ông không thể để con gái mình bị xem thường, nên phải lo của hồi môn cho cô.

Mẹ anh, sau khi tái hôn với cha dượng, từng mang thai nhưng không giữ lại được vì chị kế không đồng ý. Từ khi mẹ dẫn anh vào nhà này, cha dượng và chị kế luôn lạnh nhạt với anh. Mẹ anh thường khuyên anh nên ngọt ngào, nhường nhịn chị kế, vì bà làm mẹ kế cũng rất khó khăn.

Mẹ anh đối với chị kế còn tốt hơn với anh, thường xuyên bảo anh phải nhường nhịn chị ấy, nói rằng đàn ông cần rộng lượng.

Đó là lần đầu tiên anh thấy cha dượng nhìn mình với ánh mắt đầy áy náy. Cha dượng nói:

“Con à, xin lỗi con. Bố cũng muốn giúp con, nhưng con hiểu cho khó khăn của bố được không?”

Cũng chính lúc đó, anh từ bỏ ý định học lại. Chỉ với tấm bằng tốt nghiệp trung học, anh bắt đầu đi làm để kiếm sống.

Trong lòng, anh vẫn giữ một tia hy vọng. Anh nghĩ nếu tích lũy đủ tiền, mình vẫn có thể tham gia kỳ thi đại học dành cho người trưởng thành, lấy bằng đại học rồi học lên cao học, thậm chí là tiến sĩ. Anh yêu thích việc học, thích không khí trong trường.

Chương trướcChương tiếp