Mẹ kết hôn với cha dượng, anh cũng đi theo như một gánh nặng, luôn cố gắng không để ai phải khó xử, học hành chăm chỉ cũng chỉ để giành được học bổng.
Ít nhất, có thể bù đắp một phần học phí.
Hồi đó anh nghĩ rằng, nếu trường cấp ba bên kia có học bổng cao hơn thì chuyển qua bên đó cũng được.
Dù sao học kỳ hai lớp mười hai cũng chỉ là ôn tập mà thôi.
Thủ tục chuyển trường làm rất nhanh. Cha dượng Tề Gia Quân của anh nói rằng ông có quen biết bên đó nên mới nhanh như vậy.
Lúc đó ngoài anh, trong lớp còn có một bạn tên là Mã Sảng, nhà giàu nhưng học hành chẳng ra sao. Bạn ấy chuyển đến từ đầu năm lớp mười hai, mỗi lần làm bài tập hay bài thi đều làm qua loa, nhưng nghe đâu bạn ấy vẫn thi đậu đại học. Điều này khiến Lư Tử Hào càng thêm bực bội.
Thế nhưng hiện tại, khi biết rằng trường đại học của Mã Sảng có khả năng vốn là của mình, lòng anh càng đau đớn hơn.
“Tại sao lại lừa gạt tôi? Tại sao?”
Vì hai mươi vạn đồng, chỉ vì hai mươi vạn mà hủy hoại cả cuộc đời anh.
“Chỉ vì tôi không phải con ruột của ông, nên mới muốn hủy hoại tôi sao?” Lư Tử Hào không thể kìm nén được nữa, gào hỏi cha dượng.
“Tiểu Hào, chắc chắn là hiểu lầm thôi. Sao ba con có thể bán thông báo trúng tuyển đại học của con được? Thường ngày ông ấy đối xử tốt với con biết bao, làm sao con lại tin lời của một kẻ lừa đảo?” Lý Thu Lan vội vàng nói.
“Đến nước này mà mẹ vẫn còn bênh vực ông ấy sao?” Lư Tử Hào không thể tin nổi, nhìn mẹ ruột của mình.
“Con thà tin một thầy bói lừa đảo chứ không tin bố?” Tề Gia Quân cương quyết phủ nhận.
Chuyện đã qua nhiều năm, nghe nói công việc làm ăn của nhà họ Mã càng ngày càng tốt, ông ta không tin rằng anh có thể tìm được chứng cứ. Chẳng lẽ anh có thể đối đầu với nhà họ Mã sao?
“Tôi không tin ông, nhưng tôi tin cảnh sát. Tôi sẽ báo cảnh sát. Tôi không tin rằng ngay cả cảnh sát cũng không điều tra ra được.”
Nói rồi, Lư Tử Hào định bước ra ngoài. Tề Gia Quân hoảng hốt, làm sao có thể để chuyện này bị điều tra. Ông ta lập tức đuổi theo, từ phía sau siết chặt cổ anh, kéo lại vào trong nhà.
Lư Tử Hào dù làm việc nặng nhọc ở công trường, có chút sức lực, nhưng bị siết cổ thì không thể phản kháng.
“Còn đứng đó làm gì, đóng cửa lại! Không được để nó chạy ra ngoài, không thì tất cả chúng ta đều xong đời.” Tề Gia Quân gào lên với Lý Thu Lan, gương mặt dữ tợn.
Lý Thu Lan ngây ra, không biết phải làm gì.
“Mẹ! Mẹ cứu con!” Lư Tử Hào đỏ bừng mặt, đưa tay cầu cứu mẹ ruột.
Lý Thu Lan nhìn con vài giây, rồi bước qua đóng cửa lại.
Ánh mắt của Lư Tử Hào cũng mất đi tia hy vọng ngay lúc đó, như không thể tin rằng ngay cả mẹ ruột cũng không muốn giúp mình.
“Tiểu Hào, Tiểu Hào, xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng là người một nhà. Đừng báo cảnh sát. Có gì từ từ nói không được sao?” Lý Thu Lan đóng cửa xong, vừa van xin vừa nói.
Bà nghĩ mình đang làm điều tốt cho anh. Dù sao báo cảnh sát cũng ảnh hưởng đến Tề Gia Quân.
Tề Gia Quân lúc này không còn giả vờ là người hiền lành nữa. “Nói nhảm gì thế, đi lấy dây ra đây trói nó lại, nhất định không được để nó ra ngoài.”
Lúc Tề Gia Quân đang mưu tính gọi cho ông chủ Mã để cầu cứu, ông ta không ngờ rằng toàn bộ sự việc đã bị livestream ghi lại. Khi anh bị siết cổ, điện thoại rơi xuống ghế sofa, camera ghi rõ hành động của ông ta.
Ngay khi Tề Gia Quân vừa trói xong Lư Tử Hào và bịt miệng anh nhốt lại trong phòng, định gọi cho Mã tổng thì cảnh sát đã đến cửa.
Nghe tiếng gõ cửa, Lý Thu Lan mở ra, trước mắt là hai cảnh sát khiến bà ngây người. Bà bối rối, không biết phải làm gì.
“Chào bà, chúng tôi nhận được báo cáo rằng có người đang bị nguy hiểm tính mạng ở đây, người đó họ Lư.” Một cảnh sát nói.