favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
  3. Chương 325: C

Chương 325: C

Giang Vân Tri từ tương lai lộ vẻ đau khổ: “Tôi không biết mình rơi xuống nơi nào, chỉ nghe thấy một giọng nói hỏi tôi muốn gì. Tôi nói tôi muốn giết con quỷ đó, báo thù cho chồng và con tôi. Nhưng giọng nói ấy trả lời rằng có những chuyện đã thành kết cục đã định, không thể thay đổi được.”

“Ngay khi tôi tuyệt vọng, giọng nói ấy cho tôi một cơ hội: quay về thời điểm trước khi Tiểu Ngọc gặp chuyện. Tôi không thể trực tiếp xuất hiện gặp con bé, chỉ có thể dùng toàn bộ sức mạnh để mang đến cho con một giấc mơ tiên tri. Sau đó, tôi ngủ yên trong cơ thể con bé, đến khi nó gặp chuyện, tôi mới thức tỉnh lần nữa.”

Cùng lúc đó, thi thể của cô từ tương lai cũng được vớt lên từ đáy biển.

Giang Vân Tri nhìn Thẩm Đường Khê, ánh mắt đầy sự may mắn. Ít nhất lần này cô đã kịp thời cứu con gái mình.

Kể xong, thân hình cô bắt đầu mờ đi.

“Mẹ!” Thẩm Đường Khê kinh hãi. “Mẹ làm sao vậy?”

“Thời gian của mẹ đã hết. Mẹ phải quay về thời gian vốn thuộc về mình.”

Thẩm Đường Khê nhìn sang Thẩm Phất Du để tìm kiếm sự xác nhận, sợ rằng mẹ mình đang nói dối để cô không lo lắng, trong khi thực tế là mẹ sẽ rời bỏ cô mãi mãi.

Thẩm Phất Du gật đầu, giải thích: “Cô ấy thật sự phải quay về. Phong ấn trên cơ thể cô ấy đã kết thúc.”

Cô nhận ra trên người Giang Vân Tri có dấu ấn linh hồn của địa phủ, chứng tỏ người giúp cô ấy phá vỡ thời không để trở lại chính là một nhân vật quan trọng trong địa phủ.

Giang Vân Tri mỉm cười nhìn con gái. Không có gì khiến cô vui hơn là nhìn thấy con mình an toàn.

Trước khi đi, cô nhìn sang Thẩm Phất Du: “Tôi từng nghe một vài chuyện. Con quỷ đó không đơn giản chỉ muốn giúp Thẩm Hành Chu. Hắn là một kẻ ích kỷ tột cùng, không thể nào có tình yêu thật sự với bất kỳ ai. Hắn đã tạo ra quá nhiều nghiệp chướng, con cái sinh ra cũng không thể sống sót. Nhưng tôi không hiểu tại sao hắn lại dốc hết sức để tập trung toàn bộ vận khí lên người Thẩm Hành Chu.”

Ngay khi thân thể của Giang Vân Tri từ tương lai tan biến, cô nói câu cuối cùng: “Vận khí không phải bị chia làm hai do sơ suất, mà là cố ý.”

Khi Giang Vân Tri từ tương lai biến mất, Thẩm Đường Khê nhìn sang người mẹ hiện tại, người đang đứng bên cạnh mình, cảm thấy may mắn khi vẫn có những người yêu thương cô ở bên. Nhưng cô cũng đau đớn, tự hỏi vì sao gia đình mình phải chịu những khổ đau như vậy.

Thẩm Phất Du đứng ngoài cửa, nghĩ ngợi rồi lại quay ra ngoài, vừa quay đầu thì thấy được Lục Thương Chu đang đứng ở cửa.

Cô nhìn qua vào bên trong rồi dẫn theo Lục Thương Chu sang một bên: “Anh ở đây làm gì vậy?”

Lục Thương Chu không nghĩ đến sẽ nghe được chuyện nhà người khác: “Thôi, cũng không có gì đâu.”

Thẩm Phất Du nhướng mày, không có việc gì lại đến đây.

“Nếu thật sự không có việc gì, vậy tôi đi trước nhé?”

“Chờ chút, thực ra là có chút việc. Bạn học Thẩm Phất Du, sắp đến sinh nhật tôi rồi, nếu cô không bận gì thì đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi.”

“Bao giờ thế?”

“Thứ ba tuần sau.” Khi Lục Thương Chu nói chuyện đã đem thiệp mời chuẩn bị từ trước đưa cho Thẩm Phất Du.

Nhìn thấy tấm thiệp đưa tới trước mặt, Thẩm Phất Du cầm lấy gật đầu: “Được, tôi biết rồi, nếu rảnh tôi sẽ tới.”

Lục Thương Chu gật đầu rồi quay về phòng bệnh của mình.

Thẩm Phất Du mở thiệp ra xem, cô chú ý đến sinh nhật của Lục Thương Chu, sinh nhật của anh lại giống như mệnh cách bị đoạt xá trong ngọc giản.

Theo lý mà nói Lục Thương Chu cũng là mục tiêu bị đoạt xá, hơn nữa mệnh cách của anh so với những người bị đoạt xá trước đây còn tốt hơn nhiều, nhưng tên kia lại không xuống tay với anh.

Thẩm Phất Du nghĩ lại, tên kia sở dĩ không động đến Lục Thương Chu có thể do ấn ký trong linh hồn của anh.

Nếu anh không còn nữa, sợ người của địa phủ sẽ phát hiện ra.

Chương trướcChương tiếp