Cô muốn đưa tất cả bọn họ rời đi trước. Đối thủ có sức mạnh tu luyện cả nghìn năm, cô khó lòng địch nổi.
Tống Miểu Miểu chặn cửa lại, lạnh lùng nói: “Không ai được đi đâu hết.”
Nhìn Lục Thương Chu cả người đầy công đức, ánh mắt của Tống Miểu Miểu trờ nên tham lam. Ngàn năm trước chính người này đã dùng cả thân công đức giết hắn, bây giờ lại tự đưa đến cửa. Vậy thì hắn sẽ chiếm hết công đức và vận khí làm của riêng sau đó giết chết người kia.
Lục Thương Chu không nao núng, nắm lấy tay Thẩm Phất Du: “Trước đây cô từng nói, cô giúp tôi nhưng không nhận được công đức, phải không?”
“Không phải lúc nói chuyện này, mau rời đi.”
Lục Thương Chu lắc đầu: “Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu cô nói tôi có công đức, vậy giờ tôi tặng tất cả cho cô.”
“Đừng nói bậy nữa, anh nhanh đi đi.” Cô cố rút tay ra nhưng anh giữ chặt.
Ngay sau đó, xung quanh anh sáng lên ánh vàng. Một bông sen vàng lớn xuất hiện phía sau anh, từng cánh hoa hé mở, dòng công đức tràn vào người Thẩm Phất Du. Khi công đức đầy chén, chúng chuyển hóa thành tu vi, tăng cường sức mạnh cho cô.
Trán cô bừng sáng, khi ánh sáng tan đi, một ấn ký hình hoa sen hiện lên giữa trán.
“Thẩm Phất Du, cô đã hứa sẽ cứu tôi. Tôi không muốn chết. Hãy đánh bại hắn, tôi sẽ sống.”
Tống Miểu Miểu nổi giận, toàn thân bao phủ trong khí đen, khuôn mặt biến dạng, lộ rõ hình dáng của linh hồn bên trong.
“Hôm nay không ai được rời khỏi đây. Các ngươi đều phải chết!”
Người đáng lẽ nên chết lại vẫn còn sống, ngay cả người đã giết hắn từ ngàn năm trước cũng ở đây.
Thẩm Phất Du nâng kiếm, sức mạnh tu vi tăng vọt giúp cô nhìn rõ chân tướng của hắn.
Dùng kiếm làm bút, lấy công đức làm mực vẽ ra một lá bùa Thiên Lôi.
Bùa hoàn thành, sấm sét lấp lóe quanh lá bùa.
“Phá!”
Cô ném lá bùa đánh trúng Tống Miểu Miểu, khiến cả thân thể cô ta và linh hồn quốc sư bị hất văng ra.
Quốc sư gào thét, vật vã trong căn phòng: “Không thể nào! Tại sao lại như vậy?”
Thẩm Phất Du thả một tấm lưới vàng, trói chặt hắn lại. Dù bị trói, hắn vẫn điên cuồng giãy dụa: “Ta không thể thua! Ngươi đã dùng thủ đoạn gì?”
Cô lạnh nhạt đáp: “Đi mà hỏi địa phủ.”
Sau đó, cô tung một cước đá hắn thẳng vào gương đồng.
Thẩm Phất Du quyết định để Thành Hoàng xử lý mọi việc còn lại. Những rắc rối phức tạp như thế này, cô không muốn tiếp tục dây dưa.
Cô tin rằng khả năng Quốc sư trốn thoát khỏi Thành Hoàng miếu là rất thấp, bởi vì khi nãy cô cảm nhận được dường như sư phụ mình đang quan sát từ phía bên kia chiếc gương đồng. Nếu vậy, mọi chuyện vừa xảy ra có lẽ đã được sư phụ và các sư huynh nhìn thấy rõ ràng. Việc giao phó Quốc sư cho họ xử lý hoàn toàn không làm cô cảm thấy bối rối.
Với sự biến mất của Quốc sư, ảo cảnh mà hắn tạo ra cũng tan biến. Chẳng mấy chốc, các đồng môn đã tìm được đường vào.
Thường Ý giải thích tình hình, sau đó hỏi Thẩm Phất Du cách xử lý Tống Miểu Miểu và Thẩm Hành Chu.
Không còn vướng bận bởi Quốc sư, Thẩm Phất Du khôi phục lại vận khí của cả hai. Từ nay về sau, thiên đạo sẽ không tập trung vận khí lên họ nữa, cuộc sống sau này phụ thuộc vào phúc phận của chính họ.
Tống Miểu Miểu hiện tại chưa phạm lỗi lớn, nhưng Thẩm Hành Chu thì khác. Anh ta liên quan trực tiếp đến cái chết của Thẩm Đường Khê, nên Thẩm Phất Du báo cảnh sát để xử lý theo pháp luật.
Về phía Mạnh Thanh Bình, bà ta thừa nhận đã hại chết Mạnh Viên nên cũng bị cảnh sát bắt giữ.
Ông cụ Thẩm với ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Minh. Thân xác là con ruột của ông, nhưng linh hồn thì không. Dẫu vậy, nuôi dưỡng bao năm, ông cụ không tuyệt tình, vẫn cho Thẩm Minh một căn nhà, nhưng thu hồi toàn bộ cổ phần công ty và quyền thừa kế. Từ nay, gia đình Thẩm Minh không còn liên quan đến tài sản của Thẩm gia.