favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
  3. Chương 51: A

Chương 51: A

Chu Anh vẫn khó tin, nhưng thấy con gái khác thường bấy lâu, lòng bà cũng dao động.

Hỏi thêm vài câu nhưng Phương Sơ Đình không biết nhiều.

“Đại sư, chỉ là có bạn trai thôi mà, con gái của tôi sao lại trở thành như vậy được?” Chu Anh quay sang nhìn Thẩm Phất Du, hy vọng cô ấy có thể giải đáp được.

Trước đây, Khổng Chỉ Nhược là một cô gái vui vẻ, hoạt bát. Dạo gần đây lại trở nên ít nói, lầm lì, thậm chí hay ngồi một mình cười, khóc không rõ lý do, trông thật đáng sợ.

Yêu đương gì mà lại khiến con người ta ra nông nỗi này?

Thẩm Phất Du đáp: "Người bạn trai mà cô ấy quen… không phải con người.”

Chu Anh sợ đến mức mặt tái nhợt, cả người chao đảo. Phương Sơ Đình vội đỡ bà.

“Vậy đại sư, có cách nào hóa giải không?”

Phương Sơ Đình vội hỏi. Cô đã nghe mẹ kể về những chuyện xảy ra trong nhà, nếu đại sư này có thể nhìn ra vấn đề thì nhất định sẽ có cách giải quyết.

Chu Anh nghe vậy cũng nhìn về phía Thẩm Phất Du, khẩn cầu: "Đại sư, dù tốn bao nhiêu tôi cũng sẵn lòng, chỉ xin cô cứu con gái tôi.”

“Bà đừng lo, trước tiên tôi phải tìm được ‘bạn trai’ của con bà đã.”

Chu Anh không hiểu, nhưng Thẩm Phất Du ghé tai bà thì thầm vài câu.

“Chỉ vậy là được sao?”

“Bà cứ làm đúng lời tôi dặn, khi lấy được vật đó thì gọi cho tôi. Đừng mở nó ra." Thẩm Phất Du đưa bà một lá bùa gấp hình tam giác.

Chu Anh ngập ngừng giây lát rồi nhận lấy lá bùa, gật đầu thật mạnh: "Được, tôi nhớ rồi.”

Vì con gái, bà sẽ làm mọi thứ.

Phương Sơ Đình không nghe rõ họ nói gì nhưng thấy vẻ mặt của Chu Anh, đoán chắc đã có cách giải quyết.

Sau khi hai mẹ con Chu Anh và Khổng Chỉ Nhược rời đi, Thẩm Phất Du cũng về cùng gia đình.

“Tiểu Du, Chu phu nhân nhờ con giúp chuyện gì thế?” Trần Uyển Uẩn hỏi.

“Nhà có chút vấn đề nên nhờ con hóa giải.”

Trần Uyển Uẩn gật đầu, không hỏi thêm. Trong buổi tiệc vừa rồi, mọi người ít nhiều có phần xem thường Tiểu Du của bà. Dù Lâm Dung có bênh vực, bà vẫn không vui.

Thẩm Phất Du nhận ra tâm tư của mẹ, bèn an ủi vài câu.

Trần Uyển Uẩn thấy con gái mình hiểu chuyện đến vậy thì không khỏi đau lòng.

Nhìn ánh mắt lo âu của mẹ, Thẩm Phất Du biết bà lại đang tưởng tượng cô là một “tiểu đáng thương” nữa rồi.

Cô thở dài, có chuyện có thể nói, nhưng cũng có chuyện không biết phải giải thích thế nào.

Cô chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vài ngày sau, Chu Anh gọi điện báo rằng đã lấy được thứ cần tìm. Thẩm Phất Du lập tức đến điểm hẹn.

Chu Anh chọn một quán cà phê vắng vẻ, ngồi ở bàn gần cửa để dễ dàng thấy Thẩm Phất Du từ xa. Khi thấy cô bước vào, bà nhẹ nhõm.

“Thẩm tiểu thư, bên này.”

Thẩm Phất Du đã trông thấy bà, bước đến và ngồi xuống.

Khi cô vừa yên vị, Chu Anh lập tức đưa vật ấy cho cô: "Đại sư, tôi đã lấy được vật này như lời cô dặn.”

“Bà đã mở ra rồi.”

Chu Anh ngẩn người, biết mình không thể giấu nên thừa nhận. Sau khi lấy vật ấy, bà tò mò mở ra xem. Đúng lúc nhìn thấy chân dung người đàn ông trong tranh, bà như mê mẩn đến mức không dứt ra nổi. May sao lá bùa Thẩm Phất Du cho bắt đầu nóng lên, khiến bà tỉnh lại.

Ý thức được mọi điều bất thường, bà liền đóng bức tranh lại, nắm chặt lá bùa và nhanh chóng hẹn gặp Thẩm Phất Du để giao nó.

“Chỉ cần hủy bức tranh này là con gái tôi sẽ ổn chứ?”

Thẩm Phất Du lắc đầu: "Chưa đâu.”

Tại sao?” Chu Anh căng thẳng, giọng vô thức cao lên rồi vội hạ thấp: "Tôi đã mang nó đến rồi cơ mà.”

“Con gái bà đang đến.”

Chương trướcChương tiếp