Chu Anh vẫn khó tin, nhưng thấy con gái khác thường bấy lâu, lòng bà cũng dao động.
Hỏi thêm vài câu nhưng Phương Sơ Đình không biết nhiều.
“Đại sư, chỉ là có bạn trai thôi mà, con gái của tôi sao lại trở thành như vậy được?” Chu Anh quay sang nhìn Thẩm Phất Du, hy vọng cô ấy có thể giải đáp được.
Trước đây, Khổng Chỉ Nhược là một cô gái vui vẻ, hoạt bát. Dạo gần đây lại trở nên ít nói, lầm lì, thậm chí hay ngồi một mình cười, khóc không rõ lý do, trông thật đáng sợ.
Yêu đương gì mà lại khiến con người ta ra nông nỗi này?
Thẩm Phất Du đáp: "Người bạn trai mà cô ấy quen… không phải con người.”
Chu Anh sợ đến mức mặt tái nhợt, cả người chao đảo. Phương Sơ Đình vội đỡ bà.
“Vậy đại sư, có cách nào hóa giải không?”
Phương Sơ Đình vội hỏi. Cô đã nghe mẹ kể về những chuyện xảy ra trong nhà, nếu đại sư này có thể nhìn ra vấn đề thì nhất định sẽ có cách giải quyết.
Chu Anh nghe vậy cũng nhìn về phía Thẩm Phất Du, khẩn cầu: "Đại sư, dù tốn bao nhiêu tôi cũng sẵn lòng, chỉ xin cô cứu con gái tôi.”
“Bà đừng lo, trước tiên tôi phải tìm được ‘bạn trai’ của con bà đã.”
Chu Anh không hiểu, nhưng Thẩm Phất Du ghé tai bà thì thầm vài câu.
“Chỉ vậy là được sao?”
“Bà cứ làm đúng lời tôi dặn, khi lấy được vật đó thì gọi cho tôi. Đừng mở nó ra." Thẩm Phất Du đưa bà một lá bùa gấp hình tam giác.
Chu Anh ngập ngừng giây lát rồi nhận lấy lá bùa, gật đầu thật mạnh: "Được, tôi nhớ rồi.”
Vì con gái, bà sẽ làm mọi thứ.
Phương Sơ Đình không nghe rõ họ nói gì nhưng thấy vẻ mặt của Chu Anh, đoán chắc đã có cách giải quyết.
Sau khi hai mẹ con Chu Anh và Khổng Chỉ Nhược rời đi, Thẩm Phất Du cũng về cùng gia đình.
“Tiểu Du, Chu phu nhân nhờ con giúp chuyện gì thế?” Trần Uyển Uẩn hỏi.
“Nhà có chút vấn đề nên nhờ con hóa giải.”
Trần Uyển Uẩn gật đầu, không hỏi thêm. Trong buổi tiệc vừa rồi, mọi người ít nhiều có phần xem thường Tiểu Du của bà. Dù Lâm Dung có bênh vực, bà vẫn không vui.
Thẩm Phất Du nhận ra tâm tư của mẹ, bèn an ủi vài câu.
Trần Uyển Uẩn thấy con gái mình hiểu chuyện đến vậy thì không khỏi đau lòng.
Nhìn ánh mắt lo âu của mẹ, Thẩm Phất Du biết bà lại đang tưởng tượng cô là một “tiểu đáng thương” nữa rồi.
Cô thở dài, có chuyện có thể nói, nhưng cũng có chuyện không biết phải giải thích thế nào.
Cô chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vài ngày sau, Chu Anh gọi điện báo rằng đã lấy được thứ cần tìm. Thẩm Phất Du lập tức đến điểm hẹn.
Chu Anh chọn một quán cà phê vắng vẻ, ngồi ở bàn gần cửa để dễ dàng thấy Thẩm Phất Du từ xa. Khi thấy cô bước vào, bà nhẹ nhõm.
“Thẩm tiểu thư, bên này.”
Thẩm Phất Du đã trông thấy bà, bước đến và ngồi xuống.
Khi cô vừa yên vị, Chu Anh lập tức đưa vật ấy cho cô: "Đại sư, tôi đã lấy được vật này như lời cô dặn.”
“Bà đã mở ra rồi.”
Chu Anh ngẩn người, biết mình không thể giấu nên thừa nhận. Sau khi lấy vật ấy, bà tò mò mở ra xem. Đúng lúc nhìn thấy chân dung người đàn ông trong tranh, bà như mê mẩn đến mức không dứt ra nổi. May sao lá bùa Thẩm Phất Du cho bắt đầu nóng lên, khiến bà tỉnh lại.
Ý thức được mọi điều bất thường, bà liền đóng bức tranh lại, nắm chặt lá bùa và nhanh chóng hẹn gặp Thẩm Phất Du để giao nó.
“Chỉ cần hủy bức tranh này là con gái tôi sẽ ổn chứ?”
Thẩm Phất Du lắc đầu: "Chưa đâu.”
Tại sao?” Chu Anh căng thẳng, giọng vô thức cao lên rồi vội hạ thấp: "Tôi đã mang nó đến rồi cơ mà.”
“Con gái bà đang đến.”