“Sao?” Bà đang thắc mắc thì Khổng Chỉ Nhược đã lao vào, chạy thẳng tới bàn, mắt sáng lên khi nhìn thấy bức tranh. Cô ta lập tức giật lấy, vừa túm vừa lẩm bẩm: "Là của tôi, đây là của tôi.”
“Tiểu Nhược, con bị sao vậy?” Chu Anh định ngăn con gái nhưng Khổng Chỉ Nhược hất tay bà ra, nhìn bà đầy cảnh giác.
Khổng Chỉ Nhược siết chặt tay lên bức tranh nhưng không thể nhấc lên. Cô quay sang và phát hiện tay Thẩm Phất Du đang giữ chặt nó.
“Cô cũng muốn cướp của tôi sao?” Cô ta trừng mắt nhìn Thẩm Phất Du, như thể chỉ cần nghe một tiếng xác nhận, cô ta sẽ lao tới bóp chết cô.
Thẩm Phất Du nhìn chằm chằm Khổng Chỉ Nhược một lát, rồi nhanh chóng điểm nhẹ sau gáy khiến cô lập tức ngất lịm. Thẩm Phất Du đỡ lấy để cô khỏi ngã.
Cũng may trong quán không có nhiều người nên chẳng ai để ý đến họ.
Chu Anh hoảng hốt định nói gì thì Thẩm Phất Du bấm nhẹ một huyệt, Khổng Chỉ Nhược lập tức tỉnh lại, ánh mắt trở nên trong trẻo, hoàn toàn không còn vẻ cuồng loạn khi nãy.
“Mẹ, đây là đâu?” Khổng Chỉ Nhược nhìn quanh, vẻ bối rối.
“Không nói gì cả, đưa cô ấy ra ngoài trước đã.”
Nghe lời Thẩm Phất Du, Chu Anh đỡ con gái đi ra, còn cô cầm theo chiếc hộp và bước theo.
Sau khi báo với tài xế của gia đình, Thẩm Phất Du lên xe nhà họ Khổng. Cô bảo Chu Anh chọn một nơi kín đáo để nói chuyện.
hu Anh nghĩ ngợi một lát rồi quyết định đưa họ về căn hộ gần đó.
Suốt quãng đường, nhìn gương mặt đầy ngờ vực của con gái, bà vừa thương con vừa không biết nói gì.
Khi đến nơi, Chu Anh không kìm được, hỏi ngay: "Đại sư, chuyện này là sao?”
Thẩm Phất Du mở chiếc hộp lấy ra bức tranh cổ. Trên tranh là hình một người đàn ông mặc trang phục cổ, khuôn mặt điển trai, tay cầm quạt, miệng cười nhạt.
Thấy chân dung người đàn ông, ánh mắt Chu Anh hiện rõ sự mê mẩn. Khổng Chỉ Nhược thậm chí còn nặng hơn, khuôn mặt bỗng đỏ ửng, ngại ngùng gọi khẽ: "Vân Lang, chàng là Vân Lang của em.”
Thẩm Phất Du điểm nhẹ lên mắt họ, ngay lập tức Chu Anh tái mặt, ngã xuống ghế sofa. Trước mắt bà giờ là một ác quỷ mặt xanh nanh dài.
Trong khi đó, Khổng Chỉ Nhược vẫn say mê nhìn người đàn ông trong tranh, đưa tay muốn chạm vào. Chu Anh gọi như thế nào cô ta đều không đáp lại.
Thẩm Phất Du buông bức tranh ra, bức tranh lập tức lơ lửng giữa không trung, khiến Chu Anh càng thêm sợ hãi.
“Đại sư, xin hãy cứu con tôi, xin cô cứu nó.” Chu Anh thảm thiết cầu xin.
Thẩm Phất Du lấy chiếc chuông đồng, tay còn lại bấm quyết, lớn giọng quát: "To gan! Còn không chịu dừng tay!”
Ác quỷ nhìn Thẩm Phất Du, chẳng mảy may sợ hãi, tiếp tục dụ dỗ Khổng Chỉ Nhược: "Nhược Nương, lại đây, lại đây nào.”
Chỉ cần cô ta đến gần hơn chút nữa, hắn sẽ thành công, thêm chút nữa thôi, là hắn có thể được tự do.
Thấy ác quỷ ngoan cố, Thẩm Phất Du vẽ một lá bùa giữa không trung, nhắm thẳng vào hắn.
Lá bùa vừa chạm vào bức tranh liền cháy bùng lên, kéo theo cả bức tranh bắt đầu bốc lửa.
Ác quỷ thoáng nhếch mép khinh thường, nhưng rất nhanh, nét mặt hắn thay đổi: "Ngươi rốt cuộc là ai?”
Không đáp lời, Thẩm Phất Du lắc chuông đồng, mỗi lần lắc là một tia sáng từ chuông bay ra, đánh thẳng vào ác quỷ.
Ác quỷ dần trở nên trong suốt, cô niệm chú, mượn sức mạnh từ pháp khí, đánh tan hắn hoàn toàn khiến hắn hồn phi phách tán.
Ngay khi ác quỷ biến mất, sợi dây đỏ trên tay Khổng Chỉ Nhược cũng bùng cháy và biến thành tro tàn, cô lập tức ngất xỉu.
Chu Anh lo lắng nhìn con gái, hỏi Thẩm Phất Du: "Đại sư, con tôi sao vậy?"
"Con gái bà đã bị ác quỷ hút mất một hồn một phách. Sau khi tôi tiêu diệt ác quỷ, hắn đã nhả lại phần hồn phách ấy. Bà lùi ra, tôi sẽ gọi hồn của cô ấy về."