favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
  3. Chương 54: A

Chương 54: A

Khổng Chỉ Nhược kinh hãi, mặt tái nhợt.

“Đại sư, vậy con tôi đã an toàn chưa?” Chu Anh hỏi với giọng lo âu.

“Ác quỷ đã bị tiêu diệt, tạm thời không có nguy hiểm gì nữa. Đây là lá bùa cho cô ấy, nhớ nghỉ ngơi một thời gian rồi tiếp tục học hành. Còn những gì bị lỡ, cô ấy phải tự bù đắp thôi.” Thẩm Phất Du đưa lá bùa gấp hình tam giác cho Khổng Chỉ Nhược.

Khổng Chỉ Nhược cầm lấy lá bùa, trong lòng vẫn còn hoang mang, lấy điện thoại ra kiểm tra điểm số. Khi nhìn thấy kết quả, mặt cô méo mó vì kinh ngạc.

“Trời ơi, điểm của mình lại thấp đến vậy!”

Suốt thời gian đó, cô chỉ mải nghĩ đến "người yêu", chẳng còn chút ký ức nào về việc học, nhờ nền tảng tốt mà điểm số của cô mới không quá tệ. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, cô sắp phải thi lại rồi.

Chu Anh đau lòng nhìn con, cố an ủi: "Con không sao là tốt rồi.”

Mặc dù thời điểm có vẻ chưa thích hợp, Thẩm Phất Du vẫn lấy sổ ra viết một chuỗi số, rồi nói: "Chu phu nhân, phí xem quẻ là ba trăm đã trả, nhưng chi phí xử lý việc này là khác, mong bà thanh toán. Đây là số tài khoản, bà cứ gửi vào đó.”

Chu Anh vội nhận lấy: "Cảm ơn cô, tôi sẽ chuyển khoản ngay.”

Tiền này nhất định phải đưa, bà không ngốc, tiền của đại sư sao có thể chậm trễ được.

Khi thấy Thẩm Phất Du định rời đi, Chu Anh ngỏ ý muốn tài xế nhà mình đưa cô về.

“Không cần, tài xế nhà tôi đang đợi bên ngoài.”

Sau khi tiễn Thẩm Phất Du ra xe, nhìn bóng cô khuất dần, Chu Anh dẫn con gái đi kiểm tra sức khỏe để đảm bảo mọi thứ ổn định.

Tuy đại sư nói đã tìm về hồn phách của con gái, nhưng nhỡ đâu vẫn có ảnh hưởng gì đối với cơ thể thì sao, tốt nhất đi bệnh viện kiểm tra một lần mới yên tâm.

Trên xe, Thẩm Phất Du nhắm mắt nghỉ ngơi, bất chợt một vầng sáng vàng lấp lánh bay vào chén công đức.

Lần này cô đã nhận trọn công đức từ việc giúp Chu Anh mẹ con, không bị mất đi như những lần trước.

Nhìn vào lớp công đức mỏng tích trong chén, Thẩm Phất Du thầm nghĩ để đầy chén chắc còn lâu lắm.

Cô lại thở dài, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp, trong đầu không ngừng nghĩ về những sự việc gần đây. Từ miếng đất nhà họ Phương cũng có chôn một con lệ quỷ, bây giờ ở nhà họ Khổng cũng gặp được một con. Không lẽ giờ ác quỷ cũng "sản xuất hàng loạt"?

Lái xe nhìn Thẩm Phất Du qua gương chiếu hậu, tự động giảm tốc độ. Tới khi về đến nhà, ông nhẹ giọng gọi cô dậy.

Thẩm Phất Du mở mắt, dụi mắt cảm ơn rồi vào nhà.

Thấy cô về, Trần Uyển Uẩn lo lắng ra đón: "Mọi việc ổn cả chứ?”

“Ổn cả rồi.”

Nghe vậy, bà thở phào, không hỏi thêm gì nữa. Qua bao nhiêu chuyện, bà đã dần quen với cuộc sống của Thẩm Phất Du. Dù biết con gái mình không phải người bình thường, bà chỉ có thể ủng hộ cô, cố gắng không trở thành gánh nặng cho con.

Tuy nói đều là người trong giới, nhưng Trân Uyển Uẩn không có thói quen buôn chuyện. Kể cả vì thanh danh của con gái bà cũng không có khả năng nói lung tung.

“À, sắp tới ngày khai giảng rồi, mẹ muốn đưa con và Tiểu Khê đi mua vài bộ quần áo mới.” Bà liệt kê cả một danh sách đồ cần mua.

Xong lại hỏi cô: "Mẹ nói nhiều quá à?”

Nhìn vẻ mặt dè dặt của mẹ, Thẩm Phất Du mỉm cười: "Không đâu, con cũng cần mua thêm quần áo.”

Nghe vậy, Trần Uyển Uẩn vui hẳn: "Thế mình mua nhiều một chút nhé.”

Phòng của Thẩm Phất Du giờ trống trơn, cô chỉ thích trang phục thoải mái, không thích váy, cũng chẳng dùng trang sức. Bà luôn nghĩ phòng cô nên có thêm đồ đạc, nhưng sợ mua rồi cô không thích.

“Hay đổi điện thoại mới không?”

Chương trướcChương tiếp