Nhưng cô có cố gắng như nào cũng không nhớ ra được nhiều chi tiết có liên quan tới Lục Thương Chu: “Cụ thể như nào em cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết anh ta đột nhiên phát bệnh qua đời. Cảm giác cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, sức khỏe của anh ta vẫn không tốt, một tháng cũng đi học tám chín ngày, có đôi khi trừ bỏ những cuộc thi quan trọng thì những buổi kiểm tra anh ta cũng không tham gia.”
“Cơ thể đó đúng là kém thật.” Thẩm Phất Du lại liếc qua vị trí trống bên cạnh, có chút thương cảm.
Trẻ tuổi như thế đã phải chết, đúng là đáng thương.
Đáng thương xong lại nhớ đến một chuyện, cô nghiêm túc nhìn Thẩm Đường Khê: “Vậy trong giấc mơ của em, khi nào thì chị chết?”
Thẩm Đường Khê gãi đầu, ngẫm kỹ lại, sau đó ngây ngẩn cả người vì theo thời gian trong giấc mơ, chị cô cũng không sống qua kỳ thi đại học.
Thẩm Phất Du: “...” Lại còn đáng thương bạn cùng bàn, đáng thương bản thân mình trước đi.
Nếu phải nói tiếp thì cũng có chút duyên phận với bạn cùng bàn, đều cùng chết sớm.
“Chắc là không đúng đâu, chị mạnh mẽ vậy mà!” Thẩm Đường Khê cố gắng an ủi.
Nhưng lời an ủi lại khẳng định phần nào lời của sư phụ, rằng Thẩm Phất Du thực sự yểu mệnh. Trong giấc mơ của Thẩm Đường Khê, có lẽ đã xảy ra sự cố nào đó mà cô không biết.
Thẩm Phất Du liếc nhìn Thẩm Hành Chu xong nhìn lại chỗ trống bên cạnh, rồi nhìn Thẩm Đường Khê, cô có cảm giác có gì đó không ổn.
“Cậu bạn này có lai lịch thế nào?” Cô hỏi.
“Gia đình anh ấy cũng là cổ đông trường Trường Hoa, nhưng ba mẹ rất bí ẩn, không lộ diện, trên mạng cũng không có tấm ảnh nào, công ty hiện do chị gái anh ấy quản lý.”
Nhắc đến người cùng bàn thần bí này, Thẩm Đường Khê buồn bã thở dài.
Thẩm Phất Du đưa tay đè bả vai cô xuống, ấn ngồi xuống lại chỗ ngồi.
“Đừng lo lắng nữa.” Thẩm Phất Du nhẹ nhàng an ủi.
Thẩm Đường Khê thở dài: “Em cũng không muốn lo lắng, nhưng càng không muốn lo lại càng nghĩ.” Bạn học Lục Thương Chu này là người gây cho cô ấn tượng khá lớn trong giấc mơ, những người khác chơi thân với Thẩm Hành Chu và Tống Miểu Miểu cùng những người không bình thường thì nhớ lại Lục Thương Chu còn tốt hơn.
Ít nhất ở trong mộng, ngoại trừ việc thân thể không tốt thì Lục Thương Chu là một người bình thường hiếm có.
“Thôi kệ vậy.” Thẩm Đường Khê than, quay sang giới thiệu cho chị vài người bạn thân của Thẩm Hành Chu và Tống Miểu Miểu.
Đám bạn đó, trong giấc mơ của cô, chính là những người đã chứng kiến tình yêu từ trường học đến hôn nhân của cặp đôi.
Dù bực bội, Thẩm Đường Khê cố gắng trấn tĩnh. Thẩm Phất Du liền lật sách, lén đưa cho cô một lá bùa thanh tâm. “Cố gắng học đi, nỗ lực là cách tốt nhất để đẩy lùi mọi thứ xấu xa.”
“Chị, có bùa nào giúp thi đâu đỗ đó không? Để em có điểm cao luôn ấy mà.”
“Em nghĩ đơn giản thật." Thẩm Phất Du phì cười: "Bùa đó chị có thì đã dùng cho mình rồi.”
Là học sinh lớp chọn, cô không muốn làm mất mặt gia đình nên phải cố gắng học tập nghiêm túc.
“Cứ giữ bùa thanh tâm này mà học hành chăm chỉ.” Lá bùa này giúp tập trung hơn, thi thoảng cô cũng tự mình vẽ để chính mình dùng.
Cô tự nhắc mình luôn mang theo bùa thanh tâm bên người để tránh bị khí vận mạnh mẽ của nam, nữ chính gây nhiễu.
Thi thoảng, bạn bè của nữ chính tụ tập thì thầm, ám chỉ này nọ khiến hai chị em cũng thấy phiền, nhưng cả hai đều lựa chọn phớt lờ. Không để ý đôi khi là cách tốt nhất để đối phó.
Ngoài ra, còn có mấy cô gái lớp chín thường xuyên ghé qua để ngắm Thẩm Hành Chu, trang điểm đậm, nhuộm tóc, xỏ khuyên tai, điệu đà.