Không vào phòng học mà chỉ đứng ở hành lang nhìn Thẩm Hành Chu trồng cây si, ngoài miệng khen đẹp trai, không hổ danh là hotboy gì đó.
Còn nói anh ta chỗ nào cũng đẹp, quả thật đẹp không có góc chết.
Vốn dĩ chỗ ngồi Thẩm Phất Du cách gần cửa sổ, đám nữ sinh kia bàn tán cô nghe được hết. Hơn nữa thi thoảng họ còn hò hét gây ồn ào đến mức khiến Thẩm Phất Du chỉ biết nhíu mày.
Thẩm Phất Du tự hỏi: “Không lẽ người trong lời khen của họ thực sự là Thẩm Hành Chu?”
Bình thường đứng ngoài hành lang ngắm người thì cũng thôi, nhưng nhóm nữ sinh kia lại lớn tiếng với Thẩm Phất Du: “Này, tránh ra mau, cô đứng chắn hết rồi đó!”
Thẩm Đường Khê không chịu nổi, lập tức đối đáp với cô gái đứng đầu nhóm: “Trịnh Tô Diệp, đừng quá đáng quá! Đây là lớp ba, chúng tôi ngồi chỗ của mình, có liên quan gì đến các cô chứ?”
Thẩm Phất Du chẳng thèm bận tâm đến mấy người này, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy đóng cửa sổ lại, ngay lập tức không gian yên tĩnh hơn nhiều.
Nhìn qua cửa sổ, Trịnh Tô Diệp bị ánh sáng hắt vào khiến khó thấy rõ biểu cảm của Thẩm Phất Du, nhưng cô không muốn mất mặt trước đám bạn đi cùng nên chỉ liếc một cái thật lâu rồi mới quay người bảo: “Đi thôi.”
Một cô bạn đi theo lên tiếng: “Chị Tô Diệp, mình đi vậy thôi sao, thế này thì chán quá!”
Trịnh Tô Diệp cũng không vui khi bị mất mặt trước người trong mộng là Thẩm Hành Chu. Nhưng cô lại hơi e ngại Thẩm Đường Khê, vì nếu gây chuyện với cô, nhất định sẽ ảnh hưởng đến gia đình. Còn Thẩm Phất Du thì khác, tuy là con gái của nhà họ Thẩm nhưng cô lớn lên ở nông thôn, chắc chưa từng thấy gì to tát. Người như cô dù có về nhà họ Thẩm cũng chẳng khác gì, vì tính cách khó mà thay đổi được. Cùng lắm chỉ cần dọa cô vài câu, chắc chắn Thẩm Phất Du sẽ không dám nói gì.
Sau khi lên kế hoạch, Trịnh Tô Diệp liền ra hiệu cho đám bạn đi theo Thẩm Phất Du. Sau hai ngày thấy không có vấn đề gì, họ chờ lúc Thẩm Phất Du đi vào nhà vệ sinh thì lập tức đi theo chặn cửa lại, đuổi hết những người khác ra ngoài và khóa cửa lại.
Thẩm Phất Du nhìn nhóm người chặn trước mặt, bình thản nói: “Các bạn, làm ơn tránh ra cho mình qua.”
Trịnh Tô Diệp không dự tiệc nhận thân của nhà họ Thẩm, cũng không ưa gì những người trong buổi tiệc đó. Nhìn Thẩm Phất Du, cô ta thấy buồn cười, vì những người cô ta từng bắt nạt cũng đều tỏ ra bướng bỉnh lúc đầu, rồi sau đó đều phải cầu xin như một con chó.
Trịnh Tô Diệp ra hiệu, ngay lập tức một người trong nhóm tiến lên đẩy Thẩm Phất Du vào góc tường.
“Tránh ra cái gì chứ, chúng tôi chính là tìm cô đó! Ai cho cô đóng cửa sổ hả, gan lớn nhỉ!”
Thẩm Phất Du chẳng buồn nhìn kẻ vừa đẩy mình, mà nhìn thẳng vào Trịnh Tô Diệp. Không có cô ta ra lệnh, những kẻ này chắc chắn không dám hung hăng như thế.
Trịnh Tô Diệp đứng khoanh tay nhìn Thẩm Phất Du, thấy cô nhìn mình chằm chằm, Trịnh Tô Diệp cười nhạo: “Cô cũng gan đấy, nhưng để xem lát nữa có còn lì lợm nữa không.”
“Em thấy cô ta bị dọa sợ rồi đấy chị Tô Diệp, cô ta mới đến nên chúng ta phải dạy dỗ cho cô ta biết quy định ở đây mới được.” Người đẩy cô vừa nãy lên tiếng
Một người bên cạnh hùa theo, cười khẩy.
“Nói thế là mấy người đến gây chuyện à?” Thẩm Phất Du nhìn đám người này rồi nói.
Trịnh Tô Diệp còn chưa nói gì, tay sai bên cạnh lại không nhịn được mà cười lớn tiếng: “Mấy người xem cô ta nói gì kìa, trời ạ, có phải cô ta ngốc thật không? Nhà họ Thẩm nhận đứa ngốc về nuôi mà không thấy mất mặt sao, lại còn công khai khắp nơi nữa chứ, buồn cười quá đi mất!”