Trần Uyển Uẩn bị Hồ An Nghi chọc cười: "Lạ thật, chưa từng nghe nói kẻ gây sự lại muốn nạn nhân tha thứ. Trịnh phu nhân, hôm nay chuyện này, nếu con gái bà không xin lỗi con gái tôi, chúng ta chưa xong đâu."
"Thôi thôi, hai vị phụ huynh đừng cãi nhau nữa, về việc của Trịnh Tô Diệp và Thẩm Phất Du chúng tôi sẽ điều tra thêm. Nếu xác nhận có học sinh có hành vi bạo lực học đường, chúng tôi sẽ thông báo phê bình toàn trường."
"Ông dám thông báo con gái tôi?"
Hồ An Nghi nói vậy khiến người ta không biết nói gì, chẳng khác nào thừa nhận con gái mình bắt nạt người khác.
Bà ta cũng ý thức được mình nói sai, muốn chữa cháy nhưng Lục Hạ không cho bà ta cơ hội.
"Thôi, chuyện này đến đây thôi, nhà trường cứ điều tra ra kết quả, cũng tốt cho mọi người một lời giải thích."
Cô vừa lên tiếng, mọi người đều nhìn về phía cô.
"Hiệu trưởng, nội quy của trường Trường Hoa có quy định rõ ràng cấm bạo lực học đường, bây giờ trường xảy ra sự việc bắt nạt, tôi hy vọng ông có thể nhanh chóng điều tra rõ ràng. Nếu đúng sự thật, kẻ bắt nạt phải bị khai trừ, đừng để những người như vậy ảnh hưởng đến danh tiếng của trường chúng ta. Còn nữa, sau khi có kết quả điều tra nhớ gửi cho tất cả thành viên hội đồng quản trị một bản. Họ là thành viên hội đồng quản trị, nhưng con cái của họ không có quyền dựa vào gia thế mà bắt nạt học sinh khác ở Trường Hoa."
Khi Lục Hạ nói chuyện, vẻ mặt nghiêm nghị hơn rất nhiều, ánh mắt lướt qua từng người cuối cùng dừng lại trên người hiệu trưởng.
"Lục tổng, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra ra kết quả."
"Được rồi, đến đây thôi, còn chuyện chúng ta vừa nói ông xem còn thiếu những gì, hãy tổng hợp thành một danh sách gửi trực tiếp cho thư ký của tôi."
Thấy Lục Hạ đi ra khỏi văn phòng, Hồ An Nghi liền sốt ruột muốn đuổi theo, nhưng lại không yên tâm về con gái mình.
Trần Uyển Uẩn cũng đứng dậy, nói với hiệu trưởng và giáo viên: "Vậy phiền mọi người điều tra rõ ràng chuyện này."
Nói xong, bà liền dẫn hai con gái về.
Thấy mọi người đều đã đi, Hồ An Nghi chỉ có thể chĩa mũi dùi vào hiệu trưởng, định nói lời cay nghiệt nhưng hiệu trưởng chỉ cười nói: "Chúng tôi sẽ xử lý công bằng, công chính theo kết quả điều tra."
Hồ An Nghi không còn cách nào khác, đành phải dẫn con về trước, nghĩ xem phải giải thích với chồng mình như thế nào. Tốt nhất là nên báo trước cho ông ta, nếu không để ông ta biết được, còn không biết sẽ tức giận như thế nào.
Vừa ra khỏi văn phòng, bà ta liền không nhịn được nữa, chọc ngón tay vào đầu Trịnh Tô Diệp: "Sao con không động não chút nào vậy, chọc ai không chọc, lại đi chọc hai đứa con gái nhà họ Thẩm làm gì? Ba con đang muốn cho đứa con hoang bên ngoài vào cửa kìa, con thì hay rồi, tự tay dâng cơ hội cho nó."
"Mẹ, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Trịnh Tô Diệp cũng biết mình gây họa rồi, lúc này rất ngoan ngoãn.
Hồ An Nghi cũng không biết bây giờ phải làm sao, bà ta liếc nhìn Trịnh Tô Diệp, kéo cô ta nói: "Con nhỏ chết tiệt đó cũng đánh con, đi, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra."
"Nhưng mà, hình như con không thấy đau nữa." Lúc này Trịnh Tô Diệp mới nhận ra, không biết từ lúc nào mà người cô ta không còn đau nữa.
Hồ An Nghi vẫn kéo cô ta đến bệnh viện.
Bên kia, Thẩm Phất Du khi đi ra khỏi tòa nhà dạy học, chợt dừng lại quay đầu nhìn, có một bóng người lướt qua phía sau.
"Sao vậy?"
"Không có gì, chúng ta về thôi." Thẩm Phất Du lắc đầu nói.
Lên xe, Trần Uyển Uẩn không yên tâm lại hỏi thêm một lần về tình hình lúc đó, trong lòng cũng đã có tính toán. Về nhà bà sẽ bảo lão Thẩm gọi điện cho nhà họ Trịnh, bà đã nói rồi, chuyện này chưa xong đâu.