Nhớ lại những chuyện đó, Lý Tình Tình cảm thấy rất đau khổ, tay bị thương ảnh hưởng đâu chỉ là cuộc thi của cô còn có cả thành tích sau này của cô. Vì liên tục đứng cuối bảng, cô đã mất học bổng, bị chuyển xuống lớp chín.
Cô đã từng đau khổ, từng hoang mang, thậm chí từng nghĩ đến việc từ bỏ cuộc sống của mình, nhưng mẹ cô thì sao?
Hôm đó chuyện của Thẩm Phất Du và Trịnh Tô Diệp cô vô tình nghe các bạn học nhắc đến, ma xui quỷ khiến thế nào lại lén chạy đến văn phòng, thậm chí còn thấy mấy người Thẩm Phất Du đi ra, lại đi theo sau lưng họ.
Biết Trịnh Tô Diệp bị đuổi học, Trịnh gia tìm đến cô, còn bồi thường nên cô mới lấy hết can đảm đến cảm ơn Thẩm Phất Du.
Thẩm Phất Du đưa tay phủ lên vai Lý Tình Tình hai cái, trông giống như phủi bụi cho cô, chiếc vòng trên cổ tay lại lóe lên một tia sáng mờ ảo chui vào cơ thể Lý Tình Tình.
“Cô tham gia cuộc thi, dù có đạt giải hay không đó cũng là chuyện của cô. Trịnh Tô Diệp làm gãy tay cô, khiến cô không thể tham gia vốn dĩ là bọn họ nợ cô, không cần vì nhận đồ của bọn họ mà áy náy.”
“Cảm ơn cô, bạn học Thẩm.” Lý Tình Tình lại cảm ơn.
Trịnh Tô Diệp bị đuổi học, đối với những bạn học từng bị cô ta bắt nạt, quả thật là một chuyện đại khoái nhân tâm.
Nhất là khi nghe nói Trịnh Tô Diệp trên đường ra sân bay gặp chuyện, tuy tính mạng không đáng ngại nhưng nghe nói chân bị thương rất nặng. Họ không phải thánh mẫu, nghe được tin này, chỉ cảm thấy trong lòng rất hả hê.
Đây chính là báo ứng của kẻ làm ác.
Chuyện này Thẩm Phất Du cũng nghe nói, Trịnh Tô Diệp gặp chuyện hoàn toàn là bị khí vận của Thẩm Hành Chu phản phệ. Cô ta không giúp được Thẩm Hành Chu còn liên lụy anh ta, cho nên khí vận của Thẩm Hành Chu phản phệ lên người cô ta.
Nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng vẫn xảy ra.
“Tay bị thương của cô có thể cho tôi xem được không?” Thẩm Phất Du nói.
Lý Tình Tình ngẩn người, nhưng vẫn đưa tay ra.
Tay cô từ sau khi bị thương, luôn có chút không dùng được sức, bài tập cũng không thể hoàn thành tốt huống chi là làm hết bài thi. Vốn dĩ giáo viên chủ nhiệm biết tình hình của cô, cũng rất thông cảm cho cô, tuy bây giờ cô đã chuyển sang lớp chín, đôi khi cũng giúp cô bổ túc bài vở.
Tay tuy không thể viết, nhưng kiến thức vẫn ở trong đầu.
Thẩm Phất Du nắm lấy cánh tay cô xem xét, nhà Lý Tình Tình điều kiện không tốt, chăm sóc cẩn thận chắc chắn là không có, nhưng bệnh viện không đến nỗi gãy xương cũng không chữa khỏi. Tuổi này của cô, sức hồi phục lại mạnh, lâu như vậy mà vẫn thỉnh thoảng đau thật sự là có vấn đề.
Chỉ thấy chỗ cánh tay bị thương của Lý Tình Tình, có một luồng hắc khí quấn quanh.
Thẩm Phất Du thật sự muốn cười.
Quả nhiên là người có đại khí vận, bên cạnh có bất kỳ mối đe dọa nào xuất hiện nhất định sẽ có người nhảy ra giải quyết cho anh ta. Cuối cùng lỗi đều là của người khác còn anh ta vẫn trong sạch.
Thậm chí vận mệnh của người khác cuối cùng cũng sẽ bị anh ta lợi dụng.
Thẩm Phất Du nhìn như tùy ý bóp vài cái, thực chất là xua tan hắc khí quấn quanh cánh tay Lý Tình Tình.
“Tôi biết chút y thuật, bạn học, tay của cô đã không còn vấn đề gì nữa.”
“Bác sĩ cũng nói vậy, đi bệnh viện chụp phim cũng nói không sao, nhưng cứ viết bài tập là lại đau dữ dội.”
Thẩm Phất Du cười nói: "Đây là một loại vấn đề tâm lý, bởi vì tay cô từng bị thương cho nên tiềm thức cô tự thôi miên mình, tay tôi bị thương rồi, không viết được nữa. Vầy đi, tôi dạy cô một cách, cô thử xem có hiệu quả không.”