Thẩm Đường Khê ngồi phía sau cô chứng kiến toàn bộ quá trình, tuyệt vọng che mặt, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cô ấy biết chị gái là một đại sư lợi hại, nhưng Lục Thương Chu không biết a, vẽ tùy tiện như vậy thật sự sẽ không bị coi là kẻ lừa đảo sao?
Đưa tay chọc chọc lưng Thẩm Phất Du, ra hiệu cho cô nhanh chóng cất lá bùa đi.
Không ngờ lúc Thẩm Phất Du quay đầu lại nhìn cô ấy, Lục Thương Chu đã nhận lấy lá bùa, còn vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cảm ơn."
Lúc nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Thẩm Phất Du.
Sức khỏe anh không tốt là thật, nhưng cũng không đến mức không thể đi học, hoàn toàn là do bản thân anh không muốn đến. Dù sao nhà cũng đã mời gia sư riêng cho anh, chỉ cần đến trường khi có kỳ thi quan trọng là được.
Anh không thích trường học lắm, nói chính xác là sau khi đến trường cơ thể anh sẽ rất khó chịu, giống như có người bóp cổ anh, ngăn anh thở vậy.
Bác sĩ nói có thể là do cơ thể anh không thích ứng được với nơi đông người.
Nhưng trong lòng Lục Thương Chu lại rõ ràng không phải như vậy, trung tâm thương mại cũng rất đông người, đôi khi chị gái sẽ dẫn anh đi dạo, còn nói là để tiếp xúc nhiều hơn với nhân khí.
Theo lý mà nói, trung tâm thương mại mới là nơi đông người nhất, ở đó có đủ mọi lứa tuổi nhưng anh ở đó lại không sao, chỉ có ở trường học mới như vậy nên anh rất ít khi đến trường.
Hai ngày trước chị gái về nhà, thần thần bí bí nói, trong lớp anh có một bạn học mới rất thú vị, còn là bạn cùng bàn của anh nữa.
Anh không quan tâm, không ngờ chị gái lại đóng gói anh đưa đến đây.
Lúc chị cả đưa anh lên xe, ném cho anh một tập tài liệu, có liên quan đến bạn cùng bàn mới của anh.
Vị này chính là tiểu thư nhà họ Thẩm thất lạc nhiều năm, cho dù anh không hay ra ngoài, cũng từng nghe nói qua chuyện này.
Hôm tiệc nhận thân, nhà họ Thẩm có gửi thiệp mời cho nhà anh. Ba mẹ không có nhà, chị gái khi đó đang ở nước ngoài, anh lại không thích ra ngoài nên đã không đi, tự nhiên cũng chưa từng gặp vị tiểu thư nhà họ Thẩm này.
Lục Thương Chu xem qua một chút, điều thú vị là vị tiểu thư họ Thẩm này sau khi thất lạc được một lão đạo trưởng nuôi lớn, xem ra có chút bản lĩnh, còn được nhà họ Phương và nhà họ Khổng mời đến.
Lục Thương Chu cảm thấy có chút buồn cười, đối với những chuyện huyền hoặc đó, anh thật sự không quan tâm.
Bởi vì bệnh tình của anh, trong nhà đã thử đủ mọi cách, y học và thần học thay phiên nhau lên sàn, cuối cùng vẫn chọn y học.
Mấy lão già thần thần bí bí đó đều nói anh là quỷ đoản mệnh, nên người trong nhà cũng không vui vẻ gì.
Lục Thương Chu lại cảm thấy không sao cả, bệnh thành ra thế này mà vẫn chưa thấy khỏi, có thể sống lâu cũng là chuyện lạ. Bản thân anh rất thản nhiên, nói không chừng ngày nào đó sẽ chết, chỉ là vì không muốn để người nhà đau lòng nên không biểu hiện ra ngoài.
Xe dừng ở cổng trường, trong lòng anh liền tính toán, lát nữa đến lớp học sẽ bảo bạn cùng bàn mới đổi chỗ, mấy năm nay anh quen ngồi một mình rồi, cho dù không hay đến trường cũng không muốn bên cạnh ngồi một người xa lạ.
Hơn nữa thân thể anh như vậy, nếu đột nhiên chết đi cũng sẽ gây phiền phức cho người ta.
Khi anh vào lớp, bạn cùng bàn mới vẫn chưa đến.
Sự xuất hiện của anh khiến các bạn học đều cảm thấy rất kỳ lạ, đối với những ánh mắt dò xét anh, Lục Thương Chu không để ý. Bất kể là vì dung mạo hay tình trạng sức khỏe, anh đã nhận được rất nhiều sự chú ý rồi.