Cô cảm thấy vẫn nên liên lạc với phụ huynh của Thẩm Hành Chu.
Kết quả gọi điện thoại mãi mà không được, điện thoại của mẹ Thẩm Hành Chu đổ chuông mãi không ai nghe máy, còn bên bố cậu thì hoàn toàn không liên lạc được.
Tần Hoa Mỹ nhìn điện thoại, không biết nên nói gì.
Nghĩ đến trong lớp còn có hai học sinh là họ hàng với Thẩm Hành Chu, cô thử liên lạc với Trần Uyển Uẩn.
Thấy điện thoại của giáo viên, Trần Uyển Uẩn còn tưởng con lại xảy ra chuyện gì, nghe nói người gặp chuyện là Thẩm Hành Chu, bà liền thở phào nhẹ nhõm.
Tần Hoa Mỹ nghe thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn nói: "Trần phu nhân, tôi đã gọi điện thoại mấy lần rồi mà bên đó không ai nghe máy, bà xem có thể liên lạc với bố mẹ của cháu được không?"
Nếu là trước đây, Trần Uyển Uẩn chắc chắn cũng sẽ lo lắng, dù sao bà cũng là bác gái của Thẩm Hành Chu. Bây giờ bà lại bình tĩnh xác nhận Thẩm Minh và vợ quả thật không liên lạc được, bà cũng không bận tâm nữa nói thẳng: "Vậy để tôi liên lạc với bà nội của Hành Chu, để bà ấy đến đón cháu."
Nói xong, Trần Uyển Uẩn cúp máy, gọi điện thoại về nhà cũ.
Mẹ chồng bà chắc chắn đang ở nhà, vừa nghe máy bà ta đã cuống quýt hỏi Thẩm Hành Chu thế nào rồi, Trần Uyển Uẩn nào biết nhiều như vậy: "Không bị gãy xương, cô giáo bảo cho cháu về nhà, nhưng cháu muốn ở lại học."
Chưa nói xong đã bị cúp máy.
Trần Uyển Uẩn cũng thấy lạ, mẹ chồng bà tính tình rất lạnh nhạt, ngày thường đối với ai cũng lạnh lùng không thấy có gì vui buồn, lúc này lại sốt ruột.
Cũng đúng, dù sao cũng là cháu ruột, lo lắng cũng là chuyện thường.
Mạnh Thanh Bình cúp máy liền gọi tài xế chở bà ta đến trường, còn không quên liên lạc với con trai Thẩm Minh, nhưng điện thoại của Thẩm Minh hoàn toàn không gọi được.
Chỉ đành gọi cho con dâu Đào Tố Mai, không ngờ vẫn không gọi được.
Đến trường nhìn thấy chân Thẩm Hành Chu quấn băng gạc, trong lòng càng bất mãn với con trai con dâu.
Dù Thẩm Hành Chu nói không sao, bà ta vẫn đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra.
Thẩm Phất Du nhìn theo hai bà cháu rời đi, cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng lại không nói rõ được là lạ ở chỗ nào.
Việc Thẩm Hành Chu được đón về cũng không gây ra sự chú ý nào. Sắp đến giờ tan học, Thẩm Phất Du không về nhà ngay mà bảo tài xế đưa cô đến một nơi.
Chỉ dựa vào người khác tìm đến để tích lũy công đức vẫn quá chậm, chi bằng tự mình chủ động. Cô đã sớm dò la được, những người bày hàng thường tụ tập ở phía bên kia cầu vượt.
Hai ngày trước, cô còn đến đây dò xét tình hình, cảm thấy rất thích hợp với mình.
Chỗ này đậu xe hơi khó, sau khi xuống xe phải tự đi bộ qua, Thẩm Đường Khê bước theo sát phía sau cô: "Chị, chị đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?"
Thắc mắc này đã chất chứa trong lòng Thẩm Đường Khê từ lâu, nhưng Thẩm Phất Du vẫn không nói cho cô biết còn bảo cô về trước. Cô không muốn về một mình liền đi theo chị đến đây, kết quả chị lại không cho cô nói với người nhà.
"Tới rồi, chính là chỗ này." Thẩm Phất Du dừng bước, từ trong túi lấy ra một miếng vải được gấp rất ngay ngắn, mở ra là một dải dài.
Thẩm Đường Khê đang nghi hoặc thì Thẩm Phất Du lại lấy ra một cây bút lông và một lọ mực, cô chấm bút vào mực rồi viết lên đó mấy chữ.
Hai chữ lớn "Xem Bói".
Bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ hơn: "Ba trăm một quẻ, không linh nghiệm không lấy tiền."
Viết xong, cô dùng một cây gậy co giãn treo tấm vải trắng lên.
Thẩm Đường Khê hiểu cô muốn làm gì, nhưng như vậy có phải hơi qua loa quá không?