“Chị, sẽ không có cái gì đó chứ?” Thẩm Đường Khê sợ hãi nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Phất Du.
“Chỉ là hồn của một con mèo nhỏ thôi.” Thẩm Phất Du đưa tay điểm một cái lên trước mắt cô, Thẩm Đường Khê lập tức nhìn thấy trước mặt một con mèo bẩn thỉu gầy đến mức có thể nhìn thấy xương. Hơn nữa toàn thân con mèo đều trong mờ, đang ngấu nghiến ăn xúc xích trước mặt.
Nhìn bộ dạng đáng thương của mèo con, Thẩm Đường Khê liền muốn đi mua thêm đồ ăn cho nó.
“Không cần đâu, nó ăn xong phải đi rồi.” Thẩm Phất Du lắc đầu nói.
“Nó đi đầu thai sao?”
“Không, nó đi tìm người.”
“Là tìm chủ nhân của nó sao? Liệu có phải chủ nhân của nó vứt bỏ nó không?” Thẩm Đường Khê muốn sờ mèo con, nhưng tay lại xuyên qua người nó.
Mèo con dường như nghe hiểu lời cô nói, kêu meo meo mấy tiếng với Thẩm Đường Khê, Thẩm Phất Du đưa tay xoa đầu nó nói: "Nó nói chủ nhân không vứt bỏ nó, là nó bị kẻ xấu ngược đãi, chủ nhân của nó không biết.”
Thẩm Phất Du nhìn chằm chằm vào mèo con hồi lâu, mèo con ăn xong xúc xích kêu meo meo mấy tiếng với cô.
“Đi đi, ta bán hàng ở đây, ngươi có thể đến tìm ta.”
Mèo con lúc này mới nhanh chóng xoay người rời đi, rất nhanh biến mất trước mặt họ.
“Hy vọng nó nhanh chóng tìm được chủ nhân của mình.” Thẩm Đường Khê nhìn bóng lưng mèo con biến mất, cảm thán nói.
Nói xong, lại không nhịn được thở dài: "Nó như vậy, dù có tìm được chủ nhân, thì chủ nhân của nó cũng không nhìn thấy nó.”
Kết quả vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch trước mặt mình, còn nhe răng cười với cô, cười đến mức miệng xẻ ra, xẻ đến tận mang tai. Thẩm Đường Khê giật nảy mình vội vàng nắm lấy cánh tay Thẩm Phất Du. Kết quả lại chộp hụt, quay đầu lại nhìn thì người đứng sau lưng cô đâu phải là Thẩm Phất Du, mà là một con quỷ thất khiếu chảy máu.
Thấy cô nhìn qua, con quỷ há cái miệng đầy máu chào hỏi cô: "Chào cô bé.”
Cảm thấy có một bàn tay vỗ lên vai mình, Thẩm Đường Khê sợ hãi hét lên.
“Là chị.”
“Chị, vừa rồi những thứ đó…” Thẩm Đường Khê hoàn hồn nhìn thấy người đứng bên cạnh, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Là quỷ.” Thẩm Phất Du khẳng định lời cô nói.
“Vừa rồi đã khai nhãn cho em, nên em có thể nhìn thấy quỷ.”
Thẩm Đường Khê quay đầu nhìn một cái, lại thấy cảnh tượng náo nhiệt, những người này đều là con người, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ kỹ lại, vẫn thấy hơi ghê ghê.
“Ăn chút gì không?”
Thẩm Đường Khê lắc đầu lia lịa: "Không cần đâu, chúng ta mau về nhà thôi." Cô bây giờ chỉ muốn về nhà ngay lập tức.
Thẩm Phất Du nói: "Vậy được, chị tự ăn vậy." Nói xong, cô liền mua cho mình một phần đậu phụ thối.
Trả tiền xong, nhận lấy đồ từ ông chủ, còn nóng hổi, cắn một miếng vị cay thơm nồng nàn. Món này cô đã từng ăn rồi, nhưng cảm giác ở đây bán có vị khác với quán nhỏ dưới chân núi.
Thẩm Phất Du hỏi: "Em thật sự không ăn à? Vị cũng được lắm."
Thẩm Đường Khê đáp: "Không cần đâu." Bây giờ cô chỉ muốn về nhà ngay.
Thẩm Phất Du không hỏi nữa, nhìn chị gái ăn ngon lành, Thẩm Đường Khê không nhịn được nói: "Ngon thật hả?"
“Chị thấy cũng được, chủ yếu là không ăn gì thì đói bụng lắm."
Cô ăn nhiều, lâu không ăn gì sẽ thấy khó chịu. Trước đây tan học về nhà luôn có đồ ăn sẵn, hôm nay bày hàng mất chút thời gian, cô liền mua chút gì lót dạ.
Các sư huynh nói cô là do hồi nhỏ bị đói nên ngay cả cơm của Thất sư huynh nấu dở cũng ăn ngon lành.
Ban đầu Thẩm Phất Du cứ tưởng bọn họ cố ý chê Thất sư huynh nấu ăn dở, tuy đồ ăn dưới núi ngon nhưng cô cũng không để ý lắm, ngon cũng đâu có được ăn hàng ngày.