Thái tử bị bệnh, đến đột ngột mà lên khoẻ cũng rất nhanh, có Tứ Nương tỉ mỉ chăm sóc, trừ khi là trời tuyệt đường Cơ gia, miễn cưỡng muốn lấy đi tính mạng của Tiểu Truyền Nghiệp, nếu không đúng là rất khó mà xảy ra vấn đề lớn gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng theo Tứ Nương quan sát được, thân thể của đứa nhỏ này thật sự rất kém. ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương nói là về mặt tinh thần. Hơn nữa còn làm so sánh, nói đây chính là còn trẻ đã mắc bệnh "đa sầu đa cảm", dù cho không phải phải lo lắng chuyện nhà, nhưng tâm tư quá nặng, tinh thần ngẩn ngơ rồi loạn, nếu căn cơ không được củng cố, sẽ kéo dài đến khi thân thể trưởng thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh cũng đã tự tay kiểm tra thân thể cho đứa nhỏ này, thu được kết luận: không phải là thiên tài luyện võ gì, tư chất tầm thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Dường như cảm thấy lời mình nói có chút nặng nề, Kiếm Thánh còn xoa dịu, nói đứa nhỏ này thiên phú đều đặt trên phương diện trí tuệ cả rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, bởi vậy nên không có cách nào tránh khỏi việc căn cơ không vững. ͏ ͏ ͏ ͏
Hài tử biến thành bộ dạng này, nguyên nhân có một phần rất lớn đến từ áp lực thừa truyền của hoàng thất do chính phụ hoàng cùng hoàng gia gia nó mang lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ lão lục là một con gián đánh mãi không chết, là một dị loại, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là con trai của hắn có thể kế thừa tất cả tinh hoa trong mặt này của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà tiên đế trước khi băng hà, nằm trên giường nhìn Cơ Truyền Nghiệp, nói ra câu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thánh tôn ngoan. ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra cũng biến thành chuỳ nặng ngàn cân, trực tiếp đè nặng lên đôi vai non nớt của hài tử. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế lấy mình làm mẫu. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiên đế lại đem cháu trai coi thành mạnh bạo như Tiểu lục tử dù bị đè ép vẫn có thể theo nghịch cảnh mà phát triển ͏ ͏ ͏ ͏
Rốt cục, đã sớm đem vị thái tử Đại Yến này ép tới hoàn cảnh như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thời đại này, ngóng trông nữ nhi trở thành phượng hoàng thì không nhiều lắm, nhưng mong con trai hóa rồng thì đúng là lại tương đối nặng nề nghiêm khắc. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở Thiên gia, lại càng vặn vẹo đến mức có thể nói là biến thái, càng biến thái hơn chính là bọn họ còn tập mãi thành quen. ͏ ͏ ͏ ͏
Hà hoàng hậu đau lòng khi biết nhi tử bị đưa đến Tấn Đông, có lẽ không chỉ là vì con trai phải rời xa mình, mà còn là do nàng đã biết rõ tình trạng thân thể đứa bé. ͏ ͏ ͏ ͏
Đứng ở góc độ người làm mẹ, nàng lo lắng lần đi Tấn Đông này, có thể chính là mẹ con vĩnh viễn xa nhau hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Đây không phải là khoa trương, không hề nói quá một chút nào, thời đại này, xác xuất ấu tử chết yểu thật sự không thấp. ͏ ͏ ͏ ͏
Sinh dưỡng tám đứa bé, cuối cùng có bốn đứa sống được đến khi thành niên đã xem như là không dễ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi trì hoãn một chút thời gian, rốt cuộc đội ngũ cũng tiến vào Phụng Tân thànhb. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
- Nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đem thái tử thả trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử cũng không lộ ra bao nhiêu câu nệ, thực sự hài tử đã thấy nhiều cảnh đời, sẽ không sợ lạ. Hơn nữa có chuyện gì nó cũng đã quen tự mình giấu ở trong lòng, từ từ gặm nhấm. Vui buồn không thể hiện rõ, là tiêu chuẩn thấp nhất ở Thiên gia, nó đã học được từ lâu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngược lại là Thiên Thiên đứng ở chỗ nghênh tiếp, lúc nhìn thấy thái tử lại luống cuống tay chân hiếm khi thấy được. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn Thái tử đệ đệ, cười cười. Rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía nghĩa phụ của mình, cười cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên môi hồng răng trắng, khuôn mặt trắng hồng bầu bĩnh, giống một con búp bê sứ tinh xảo. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà Thái tử, tuổi còn nhỏ, thể trạng gầy nhom, Thiên Thiên đứng ở trước mặt nó, rõ ràng là lớn hơn nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong phòng Thiên Thiên được kê thêm một chiếc giường, hắn biết sau này sẽ có một đệ đệ đến ở cùng mình, hắn rất vui. Từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ năm ngoái, ban đầu có thể tình cờ chơi chung với bọn Lưu Đại Hổ, Kiếm Tỳ một chút thì phần lớn thời gian, hắn vẫn cô đơn một mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Vốn đang chờ mong bảo bảo trong bụng Nhị nương sau khi ra ngoài có thể chơi cùng mình, không ngờ là lại có một người đến trước rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên rất vui vẻ, nhưng cũng bởi vì quá vui mừng, làm cho hắn nhất thời cũng không biết làm thể nào để thể hiện ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ có thể từ trong túi của mình, lấy ra một nắm hạt dẻ rang đường, đưa cho Thái tử: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ đệ, ăn đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử đưa tay nhận lấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm bước lên phía trước, ôm Thiên Thiên lên, ra sức chà đạp khuôn mặt hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Không giống với Thái tử bị Cơ lão lục cứng rắn tống đến đây, ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên mới chính là miếng thịt trong tim Bình Tây Vương. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn hắn từ lúc còn nằm trong tã lót đến khi lớn lên, mỗi lần xuất chinh trở về, đều có thể phát hiện hài tử lớn thêm một chút trước tiên. Đây cũng không thể nói là tình cha tỉ mỉ chu đáo, nhưng đứa nhỏ này lại thật sự đã bổ sung phần lớn sự mềm mại trong lòng Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏