favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ma Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 2114: Gặp Mặt ͏ ͏ ͏

Chương 2114: Gặp Mặt ͏ ͏ ͏

Bụng đã lớn thì càng phải chú ý thân thể hơn, không nói đến việc rèn luyện, nhưng dù sao cũng phải thường xuyên hoạt động một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ôi, con của ta. ͏ ͏ ͏ ͏

Công chúa thấy Thiên Thiên cũng nở nụ cười, vẫy tay ra hiệu kêu Thiên Thiên lại gần. ͏ ͏ ͏ ͏

- Hài nhi thỉnh an nương. ͏ ͏ ͏ ͏

Cơ Truyền Nghiệp cũng cung kính hành lễ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Truyền Nghiệp bái kiến bá mẫu. ͏ ͏ ͏ ͏

Công chúa giống như bây giờ mới nhìn thấy thái tử, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thái tử điện hạ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Người đâu, dâng trà. Đi gọi Như Khanh tới đây. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng, thưa phu nhân. ͏ ͏ ͏ ͏

Bàn đá. ͏ ͏ ͏ ͏

Công chúa ngồi một bên, Liễu Như Khanh mới tới thì ngồi bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏

Thiên Thiên cùng Cơ Truyền Nghiệp ngồi đối diện. ͏ ͏ ͏ ͏

Điểm tâm tinh xảo được dâng lên, còn có cả trà. ͏ ͏ ͏ ͏

Công chúa đưa tay chỉ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Dùng đi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tạ bá mẫu. ͏ ͏ ͏ ͏

Thiên Thiên cầm một khối bánh lên, cắn một miếng lớn. ͏ ͏ ͏ ͏

Thái tử chỉ nhẹ nhàng nhấp một miếng, lại hớp một ngụm trà nhỏ. Trà bánh gần như không vơi đi. ͏ ͏ ͏ ͏

Công chúa nhìn “tướng ăn” của thái tử, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhân gia nếu thật sự ăn điểm tâm tinh xảo, từ trước tới nay đều sẽ không ăn sống nuốt chửng, hay dùng lót dạ gì đó. ͏ ͏ ͏ ͏

Một khối bánh, một chén trà, nửa ngày mới ăn xong cũng là chuyện thường. ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng qua, nam nhân nhà mình từ trước đến nay không thèm để ý đến những thứ này, người trong phủ cũng không coi trọng quy củ này. Khó lắm mới gặp được một người trong hoàng thất, ngược lại có chút nhớ nhung. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi dùng qua trà bánh, Thiên Thiên liền mang theo Thái tử cáo từ. ͏ ͏ ͏ ͏

Công chúa cũng không giữ lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Đợi đến hai hài tử đi rồi, Liễu Như Khanh mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thân thể thái tử có chút gầy yếu nha. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm. ͏ ͏ ͏ ͏

Công chúa gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Trước đây suy nghĩ rất nhiều, hiện tại nghĩ lại đơn giản hơn, chỉ cầu hài tử trong bụng ta có thể giống như Thiên nhi, từ nhỏ đến lớn không bệnh không tai là tốt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thái tử ở trong phủ như vậy, không cần có sắp xếp gì khác sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Như Khanh hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không cần. Không cần vẽ rắn thêm chân, cứ dựa theo sắp xếp của phu quân đi. Vậy cũng tốt, Thiên Thiên cũng có thể có thêm bạn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy đó, chờ sau này hài tử trong bụng tỷ tỷ ra ngoài, hài tử trong bụng đại tỷ cũng ra luôn. Trong phủ chúng ta sẽ thật là náo nhiệt. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi đó, cũng nên bỏ thêm chút sức đi. Bây giờ thân thể ta cùng tỷ tỷ đều không tiện, phu quân không phải là chỉ có thể ngủ ở chỗ ngươi sao?" ͏ ͏ ͏ ͏

- Tỷ tỷ... ͏ ͏ ͏ ͏

Sắc mặt Liễu Như Khanh đỏ bừng. ͏ ͏ ͏ ͏

Hùng Lệ Thiến cười, cố ý kéo dài giọng hô: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thúc thúc a~~~~ ͏ ͏ ͏ ͏

- A, mắc cỡ chết người ta rồi, tỷ tỷ. ͏ ͏ ͏ ͏

..... ͏ ͏ ͏ ͏

Hai hài tử từ trong sân của công chúa về, đã nhìn thấy Lưu Đại Hổ đứng chờ ở đó. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đại Hổ nhìn thái tử đang đi bên cạnh Thiên Thiên một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

Thái tử cũng nhìn lại Lưu Đại Hổ. ͏ ͏ ͏ ͏

Có thể không đem thái tử Yến Quốc coi là chuyện to tát gì, không chỉ có Bình Tây Vương gia, mà còn có Kiếm Thánh ở sát vách nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Thánh biết đại nhi tử nhà mình mỗi ngày đều phải sang phủ cách vách, mang Thiên Thiên đi chạy bộ, nhưng hắn cũng không nói cho con trai biết trong phủ có thêm một người. ͏ ͏ ͏ ͏

- Con cái nhà ai vậy? ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đại Hổ hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Hổ Tử ca, là con nhà hoàng đế đó. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhà hoàng đế à? ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đại Hổ đầu óc nhất thời chưa phản ứng kịp. ͏ ͏ ͏ ͏

- Là thái tử đó. ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Tỳ xuất hiện trên tường viện, lắc lắc chân. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu cô nương năm đó bên bờ Biện hà , nâng thi thể sư phụ của mình khóc sướt mướt, bây giờ đã càng ngày càng lớn. Hơn nữa bé gái vốn phát dục nhanh hơn bé trai một chút, đôi chân kia cũng đã cho thấy chiều cao rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thái... Thái tử? ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đại Hổ tuy kinh nhưng không hoảng. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi chơi đùa cùng Thiên Thiên, hắn đã rất thích ứng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Cơ Truyền Nghiệp hành lễ với Lưu Đại Hổ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Truyền Nghiệp bái kiến Hổ Tử ca, ra mắt... ͏ ͏ ͏ ͏

Cơ Truyền Nghiệp nhìn về phía Kiếm Tỳ đang ngồi trên tường viện. ͏ ͏ ͏ ͏

Thiên Thiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Kiếm tỷ tỷ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Truyền Nghiệp bái kiến Kiếm tỷ tỷ. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đại Hổ cũng chính thức hướng Thái tử đáp lễ, nhưng không quỳ xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Ở Phụng Tân thành, mọi người chỉ nhận Bình Tây Hầu gia, hoàng quyền ở đây cũng không có quá nhiều lực uy hiếp. ͏ ͏ ͏ ͏

Kiếm Tỳ thì hoàn toàn không đáp lại, tiếp tục ngồi ở trên tường viện đung đưa chân. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đại Hổ bắt đầu mang theo Thiên Thiên và Thái tử cùng đi chạy bộ. ͏ ͏ ͏ ͏

Chạy một lúc, Thái tử không kiên trì được nữa, ngừng lại, đứng ở đằng kia nhìn Lưu Đại Hổ cùng Thiên Thiên tiếp tục chạy. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Kiếm Tỳ nhảy xuống khỏi tường viện, nhìn Cơ Truyền Nghiệp, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chậc, không chạy nổi nữa à? ͏ ͏ ͏ ͏

Cơ Truyền Nghiệp cúi đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Bị một đại tỷ xinh đẹp nói như vậy, tiểu nam hài thật sự rất xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, thái tử gia lại nâng tinh thần, chạy theo một đoạn nữa. Sau đó thực sự mệt muốn chết, ngồi bệt trên đất. ͏ ͏ ͏ ͏

Chương trướcChương tiếp