Đợi đến khi Thiên Thiên cùng Lưu Đại Hổ chạy xong, bọn họ bắt đầu luyện đao. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ cầm đao thật, Thiên Thiên cầm đao gỗ, cũng rất tri kỷ mà tìm cho thái tử một thanh đao gỗ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ đứng phía trước luyện, Thiên Thiên cùng Thái tử đi theo phía sau luyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Đao pháp tư thế không khó, luyện chính là cơ sở, hơn nữa còn là bản đơn giản hóa trong quân đội, không lòe loẹt hoa mỹ nhưng rất thực dụng. ͏ ͏ ͏ ͏
Đều là luyện tập, cánh tay thái tử tê dại, không thể không thả đao gỗ xuống, đứng đó nhìn hai ca ca tiếp tục tập luyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, thái tử khóc rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Tâm trí thành thục, từng được tiên đế gia khen ngợi là “ Thánh tôn ngoan” Đại Yến Thái tử trong tình huống như vậy, khóc oà lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Hài tử ở tuổi này vốn thích khóc cũng rất hay khóc, nhưng Cơ Truyền Nghiệp đã quên mất lần trước nó khóc là lúc nào. Kể cả lần cha ruột gọi đến uống thuốc, nó cũng không hề khóc. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ cùng Thiên Thiên dừng lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Chênh lệch thân phận còn ở đó, Hổ Tử do dự một chút, không đi tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngược lại, Thiên Thiên vội đi tới, sau đó, Thiên Thiên thật sự không biết phải an ủi như thế nào nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì Thiên Thiên từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lúc còn nằm trong tã lót bị Kiếm Thánh mang ra khỏi Lịch Thiên thành thì từng khóc nháo. Đợi đến lúc có Ma Hoàn làm bạn, hắn không bao giờ khóc nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử khóc rất lâu, rốt cuộc thực sự là khóc không nổi nữa mới dùng tay áo xoa xoa nước mắt, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn Thiên Thiên một cái, lại nhìn Lưu Đại Hổ một cái, nhìn Kiếm Tỳ một cái, ngượng ngùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng không biết tại sao lại khóc. Phụ hoàng đã nói nam nhi không dễ rơi lệ, ta lại khóc lâu như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ hoàng ngươi không có ở đây, đừng sợ, ông ấy không biết đâu, chúng ta sẽ không nói ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử nghe nói như vậy, chợt cảm thấy rất có đạo lý. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, ba đứa nhỏ đi tắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia thích tắm, thói quen này từ Hổ Đầu thành đến Thịnh Lạc thành, lại tới Tuyết Hải quan, cuối cùng đến Phụng Tân, vẫn còn giữ lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn thích ngâm nước, còn thích mang theo nghĩa tử ngâm cùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, Thiên Thiên mỗi ngày chạy bộ, luyện đao xong, cũng sẽ thừa dịp mặt trời còn chưa đứng bóng, ngâm nước một chút. Dùng chính bể tắm nước nóng của phụ thân để ngâm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ cũng rất thích tắm, bởi vì gia đình hắn dùng thùng gỗ, nên khi nãi nãi rửa ráy hay mẫu thân tắm gội thì những người khác phải vào trong viện chờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Làm sao mà thoải mái như khi ngâm mình trong bể tắm nước nóng của Hầu gia được chứ. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, ba đứa nhỏ đều cởi sạch nhảy vào bể tắm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phù... ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ bơi một vòng, Thiên Thiên cầm lấy một cái khăn lông, nói với thái tử: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ đệ, ngồi bên này, ca ca chà lưng cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước đây, lúc Trịnh Phàm mang Thiên Thiên đi tắm, rất thích để Thiên Thiên kỳ lưng cho mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên vẫn muốn trải nghiệm công việc của một “người Kỳ lưng”, đáng tiếc Lưu Đại Hổ chỉ dám cùng hắn tắm, như thế nào cũng không dám để Thiên Thiên chà lưng cho mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử tỉnh tỉnh mê mê, nghe lời làm theo. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cha từng nói, kỳ lưng phải dùng lực nha, nếu không sẽ không cọ sạch bùn đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên đem khăn mặt khoác lên tấm lưng nhỏ gầy của thái tử, dùng sức chà qua. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử bị lực đạo này đẩy một cái, thân thể nghiêng về phía trước, trực tiếp ngã nhào vào bể tắm nước nóng. ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏
May mà Lưu Đại Hổ bơi về, thấy thế lập tức ôm Thái tử ôm ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử đáng thương sặc mấy ngụm nước, không ngừng ho khan. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau một phen bận rộn, ba người đều yên tĩnh, lặng lẽ mà ngâm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong thân doanh của chúng ta có một nhân vật lợi hại đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Lần trước đi cánh đồng tuyết, Lưu Đại Hổ cùng Thiên Thiên đều từng làm thân vệ của Trịnh Phàm, cho nên bây giờ hai hài tử vẫn gọi là “thân doanh chúng ta”, cho rằng bản thân vẫn còn là một thành viên trong đó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lợi hại đến mức nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên tò mò hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đánh không lại hắn, tuổi tác không lớn hơn ta bao nhiêu. Trịnh Man cũng không đánh lại hắn đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Man là một con sói nhỏ, được Lương Trình mang ra từ hoang mạc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì thật sự rất lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử đã tỉnh táo lại, cũng muốn tham gia vào cuộc “nói chuyện phiếm” này, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thân vệ của cha ta cũng rất lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Hài tử có lẽ chính là như vậy, có thể giả trang như người lớn cực kỳ đàng hoàng chững chạc, cũng có thể thật sự giống như đứa bé. ͏ ͏ ͏ ͏
Lấy thị vệ của hoàng đế ra để so sánh, nói ra cũng thật là thiệt thòi hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ liền nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nói vị kia a, vừa mới ở trên chiến trường chém đầu Trụ quốc Sở Quốc đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Trần Tiên Bá tiến vào thân vệ doanh của Trịnh Phàm, rất nhanh đã bắt đầu quật khởi. ͏ ͏ ͏ ͏