Sau một khắc, nắp quan tài mở ra. Từ bên trong có một người ngồi bật dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà người này từ từ nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía tiểu Trương công công. ͏ ͏ ͏ ͏
"... " ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu Trương công công. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày hôm sau, ͏ ͏ ͏ ͏
Bữa sáng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trương công công còn chưa hết bệnh sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử đứng dậy đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồi Trịnh bá bá, hôm qua đã đỡ được một lát, xong tật cũ lại tái phát. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên nói thêm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Miệng còn sùi bọt mép nữa đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm có chút bất ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ, bệnh nặng thế cơ à. Phụ hoàng con cũng thật là, biết rõ thân thể con không tốt, lại còn phái một thái giám thân thể già bệnh đến hầu hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử cúi đầu, không biết nên nói như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm vừa ăn bánh bột ngô vừa nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía phần sữa bò mới được đưa tới ngày hôm nay. Lúc này Triệu Thành đang ngồi xổm ở đó cho mèo cùng hồ ly ăn, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Triệu Thành a. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có nô tài! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Thành lập tức đi tới quỳ xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau này ngươi thay thế Trương công công đi, chờ lúc nào Trương công công khỏi bệnh thì đổi lại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nô tài tuân mệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Được, cứ quyết định như vậy đi. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
- Bang! ͏ ͏ ͏ ͏
Quả cầu bị đánh bay, vẽ lên không trung một đường cong đẹp mắt, sau khi hạ xuống còn theo quán tính lăn rất xa trên cỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đem gậy đánh bóng gác ngang vai, Người Mù bên cạnh cũng lập tức cũng vung một gậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Phóng khoáng hơn, thoải mái hơn, tiêu chuẩn hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Dân gian có câu mắng người: “sao không nhìn lại xem kiếp trước bản thân là thứ gì chứ!” ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là một dạng miệt thị không mang theo chỉ định cụ thể, bởi vì cứ cho là Luyện Khí sĩ mạnh nhất trên đời, cũng không có cách nào suy tính được chuyện của đời trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Ít nhất, Trịnh Phàm đi được tới ngày hôm nay, cũng chưa từng nghe có người giải thích được việc ai là ai chuyển thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở chỗ này có hai người cầm gậy đánh bóng theo người, đời trước ở đây là có chỉ định rõ ràng. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù rõ ràng tinh xảo hơn, khi chơi cũng coi trọng tình tiết hơn, quan trọng nhất chính là cao cấp hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Đời trước nếu bỏ qua đam mê “vẽ vời” qua một bên mà vui sống, thì chắc cũng sẽ như đại đa số người, viết ra ba loại yêu thích cũ mèm như: Đọc sách, xem phim, du lịch ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà cái khoản "Du lịch" này thì còn phải dừng lại một chút, xem xem điều kiện kinh tế của mình có cho phép viết thêm vào hay không đã. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng, Triệu Thành đã thay thế công việc của tiểu Trương công công công ͏ ͏ ͏ ͏
- Hừm, là ý của ta. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thuộc hạ đã hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù cũng chỉ hỏi vậy thôi, đã biết là ý của Trịnh Phàm, thì cũng không cần phải hỏi thêm nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong Hầu phủ Tứ Nương là đại quản gia, Người Mù lại là đại tổng quản, quản lý những việc lặt vặt, đồng thời, thanh tịnh của Hầu phủ cũng là chỗ hắn cần đặt nhiều tâm tư vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như Triệu Thành tự ý muốn thượng vị, vậy thì không để hắn lại được nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, dùng Triệu Thành thay thế tiểu Trương công công cũng nói lên ý tứ của chủ thượng với việc này, nhất là chuyện trong nhà thì càng phải tuyệt đối cẩn thận. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây chỉ là một chuyện nhỏ, một khúc nhạc dạo bình thường ngắn ngủi. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà lúc này, Tôn Anh ngồi trên xe lăn được Trần Tiên Bá đẩy, cũng đang tiến lại gần. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tôn Anh mở miệng nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có chuyện gì thì nói mau. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm cùng Người Mù cầm gậy đánh bóng đi về phía trước, Trần Tiên Bá đẩy Tôn Anh đi theo phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngô đệ Tôn Lương gởi thư cho thuộc hạ, nói hắn tài đức không đủ, không có cách nào đảm nhiệm được vị trí tri phủ Ngọc Bàn thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, ngươi dự định đi giúp hắn à? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngọc Bàn thành với Tấn Đông, với Hầu phủ, với chủ thượng mà nói thì vô cùng quan trọng. Thuộc hạ cho rằng phải nắm chặt nó trong tay. Sau đó, lấy Ngọc Bàn thành là cửa ngõ, tiến hành khuếch trương đến Dĩnh Đô, Tam Tấn. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm liếc mắt nhìn Người Mù, Người Mù khẽ mỉm cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Không cần suy đoán, loại bố cục với tương lại như vậy, đương nhiên là bút tích của Người Mù. ͏ ͏ ͏ ͏
Lấy điều kiện trao đổi, điều Tôn Lương từ vị trí Chuyển Vận Sứ đến Ngọc Bàn thành làm tri phủ, phía đông Vọng Giang đã bị ngầm thừa nhận là địa bàn của Bình Tây Hầu phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Quản lý tốt Ngọc Bàn thành là điều cần phải làm. Điều kiện địa lý của Ngọc Bàn thành vốn đã vô cùng tốt. Dĩnh Đô là trung tâm chính trị của Đại Thành quốc, Ngọc bàn thành lại gần như là trung tâm kinh tế văn hoá. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng quản lý mà Người Mù và Tôn Anh nghĩ tới không giống với quản lý bình thường. Nếu “Cương vực” chính thức phân chia xong, như vậy, Ngọc Bàn thành trong lúc thái bình, có thể xưng là cứ điểm tiến công về mặt giao lưu đối ngoại của Bình Tây Hầu phủ. Thực lực của văn nhân, mật thám, vân vân, rất nhiều phương diện cũng có thể bắt đầu triển khai, thậm chí có thể tiến thêm một bước ăn mòn từ xa cùng ảnh hưởng đến Dĩnh Đô ͏ ͏ ͏ ͏