Phàm là người vào miếu, cơ bản đều là đi vào từ cửa hông phía trước, thắp hương cắm vào lư hương, lại bái tế tượng Phật, cuối cùng tất nhiên phải cúi đầu bái "Trịnh Hầu gia". ͏ ͏ ͏ ͏
Thần phật quá xa, ở tận trên trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Hầu gia rất gần, ở ngay trong thành. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho nên, có lúc ta thật cảm thấy Ngụy Trung Hiền có thể cũng không quá đáng bất kham giống như trên sử sách nhắc tới. Chuyện xây từ đường khi còn sống thì đã có thuộc hạ làm, liên quan gì tới hắn chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng nhìn thấy tượng của mình được đặt ở đây thì có cảm giác gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể có cảm giác gì chứ? Không thể mượn dùng sức mạnh hương hoả gì đó để đánh nhau hay phòng thân, cũng không thể già mồm một tiếng, đệt, hương hỏa có độc. Ha ha ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm cười cùng Tứ Nương sánh vai đi về, hai bên miếu thờ là sương phòng. Trong đó có hai hòa thượng ở, ngoài ra còn có rất nhiều người giúp đỡ làm việc. Cơ bản đều là binh sĩ tàn tật, ở đây làm một ít việc trong khả năng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền nhang đèn sau khi để lại phần đủ dùng trong chùa miếu, dư lại sẽ nộp lên Hầu phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Dân chúng khẩn cầu gia đình bình an mới tặng tiền nhang đèn cho chùa miếu, hướng đi như vậy ngược lại cũng coi như là tiền rơi xuống đúng chỗ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, bản thân Trịnh Phàm có lúc cũng cảm thấy hơi hơi xấu hổ. Hầu phủ hầu gần như đã độc quyền các ngành các nghề ở Phụng Tân thành thì thôi đi, buôn bán bên ngoài là của ngươi thì cũng có thể hiểu được, bây giờ đế miếu thờ cũng là tài sản sự nghiệp của ngươi luôn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tóm lại, trong ngoài Phụng Tân, tất cả những thứ bách tính ăn uống ngủ nghỉ đi lại… đều không thể tách khỏi Hầu phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây cũng là vì địa bàn hiện tại còn không tính là quá lớn, nhân khẩu cũng không tính là nhiều, cộng thêm năng lực quản lý của Người Mù cùng Tứ Nương nên mới có thể vận hành thoải mái được. Đợi đến sau này nhân khẩu nhiều lên hoặc là địa bàn lớn hơn chút nữa, thì sẽ không thể tiếp tục làm chơi như vậy được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, đó là chuyện sau này mới cần phải cân nhắc. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hòa thượng Liễu Phàm hôm nay đến một gia đình trong thành làm trai sự nên không có ở đây, nhưng Không Duyên lão hòa thượng thì lại ở. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc Trịnh Phàm cùng Tứ Nương đi qua, lão đang ngồi trên bồ đoàn, trước mặt đặt một túi gạo nhỏ, đầu ngón tay không ngừng đem gạo vốc lên rồi từ từ nhả xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm dừng chân trước mặt lão. ͏ ͏ ͏ ͏
Không Duyên lão hòa thượng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trịnh Phàm, cũng không rõ rốt cuộc là có nhận ra Trịnh Phàm hay không, chẳng qua là không ngừng cười ngây ngô. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng dần dần, ánh mắt lão hòa thượng rơi xuống người Tứ Nương, nói một cách chính xác là dừng trên bụng Tứ Nương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phúc khang, phúc khang, phúc phúc khang khang. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hòa thượng quỳ phục xuống, vừa ngâm tụng vừa dập đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm để ý bên cạnh túi gạo của lão hoa thượng còn có không ít tiền đồng rơi trên mặt đất, đây hẳn là một cách “hoá duyên” khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ ở thành Yến Kinh, hoàng đế mang theo hoàng hậu xuất cung đi dạo phố mới nhớ mang tiền theo, chứ Phụng Tân thành Trịnh Hầu gia mang theo tức phụ ra cửa, thì đúng là không có giác ngộ này. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng lão hoà thượng đã nói mấy câu cát tường, Trịnh Hầu gia cũng phải thưởng chút gì mới được, cuối cùng thì cái danh Trịnh Hầu gia "thích làm việc thiện" đều truyền tới tận Sở Quốc rồi, không lý nào lại keo kiệt với người của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, Trịnh Phàm còn chưa kịp tìm xem trên người có món trang sức nào không, Không Duyên lão hòa thượng bỗng nhiên kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhiều con không phải nhiều phúc, nhiều con không phải nhiều phúc, nhiều con không phải nhiều phúc... ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt của Trịnh Phàm lập tức liền trầm xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhớ lúc đó, là lão hòa thượng này ở trên đường phố gắn đầy hô lô kêu ầm lên là “nhiều con nhiều phúc", nên mới có miếu Hồ Lô này. ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ, lời này của lão hòa thượng, đã đủ khiến toà này miếu bị san phẳng chỉ trong vòng một ngày. ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng, lão hòa thượng là vừa kêu vừa dập đầu, trán hết lần này đến lần khác nặng nề nện trên sàn gạch, máu tươi cũng bị đập ra luôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm bước lên trước, nhấc lão hòa thượng lên, nhìn lão hỏi; ͏ ͏ ͏ ͏
- Rốt cuộc là ý gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hòa thượng nghiêng mặt, nhìn Trịnh Phàm, khóe miệng có nước bọt nhỏ giọt chảy ra, sau khi lúng túng mấy lần, kêu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mệnh vốn không có người hương khói, lại miễn cưỡng chuyện nối dõi. Tình là nợ, tình thân càng là món nợ lớn, tình nhiều nợ càng nhiều. Nhiều con cũng là nhiều tình, nhiều con là nhiều nợ. Nợ nhiều thì tổn hại sức khoẻ, món nợ nặng thì giày vò làm khổ người! Khụ khụ khục...... Khục khục... ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hòa thượng bắt đầu phun ra máu tươi, cả người đều rũ xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm buông tay ra, lão hòa thượng xụi lơ trên đất, vẫn còn đang cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Hòa thượng này mệnh cứng, chết không nổi. ͏ ͏ ͏ ͏