favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ma Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 2126: Mở Mắt

Chương 2126: Mở Mắt

Nhưng đối với Thiên Thiên mà nói, ngoại trừ nghĩa phụ ra, họ là người thân thiết nhất của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Nơi này rất âm u, dù cho là Ma Vương, khi thiết kế nhà lao này cũng chỉ có thể đi suy tư đến tính thực dụng cùng tính an toàn, chứ không ai lại đi để ý quá mức đến việc bố trí sao cho "mỹ quan" gì đó. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng Thiên Thiên lại cảm thấy nơi này rất thú vị, từ nhỏ giới hạn đối với "khinh khủng" của hắn đã ở ngưỡng rất cao. ͏ ͏ ͏ ͏

Khi còn bé, có thích khách vào trong phủ ám sát, Sa Thác Khuyết Thạch ở ngay trước mặt hắn đem cổ thích khách bóp nát, hắn cũng chỉ giơ cao bỏng gạo mật trong tay lên mà cười to "ha ha ha". ͏ ͏ ͏ ͏

Khung cảnh phía trước này, thật sự chỉ là râu ria mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà bậc thang có chút cao, hơn nữa càng xuống phía dưới bậc thang lại càng cao. Người trưởng thành lúc xuống đều phải cẩn thận từng li từng tí một, thậm chí phải cong một chân, thả một chân xuống dò dẫm mới đi được. Thiên Thiên cũng chỉ có thể quay lưng về phía bậc thang, thả người xuống từng bậc từng bậc một. ͏ ͏ ͏ ͏

Ma Hoàn không có ra tay giúp đỡ. Có lẽ, trong lòng nó thực ra cũng là có chút xoắn xuýt, một mặt là nó không muốn từ chối thỉnh cầu của Thiên Thiên, bởi vì đứa bé này từ nhỏ đến lớn đều rất hiểu chuyện, cũng không có yêu cầu gì, mặt khác, Ma Hoàn cũng biết rõ nam tử hắc giáp trong lồng giam kia, rốt cuộc là đáng sợ đến mức nào. ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ tiếc, muốn vì bậc thang mà đứa nhỏ này sẽ biết khó mà lui, là không thể. ͏ ͏ ͏ ͏

Dẫu sao, đứa nhỏ này cũng là đứa bé đầu tiên mà Ma Hoàn tự mình nuôi lớn, nhìn bên ngoài giống như một con búp bê đáng yêu, nhưng trong xương, lại kế thừa một loại bướng bỉnh cố chấp nào đó của phụ thân nó. ͏ ͏ ͏ ͏

Lập tức, Ma Hoàn một bước bay xuống bậc thang. Hòn đá màu đỏ bay đến phía trước lồng giam. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong lồng giam, nam tử hắc giáp bị "trói gô" vẫn nhắm hai mắt, không nhúc nhích. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng cảm giác lại thay đổi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Trạng thái của con người không thể chỉ đơn giản thô bạo chia thành hai loại: tỉnh cùng ngủ được. Trên thực tế thì ở đây có rất nhiều mức độ. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Ma Hoàn có thể rõ ràng mà nhận biết được, đối phương thực ra là "mở mắt". ͏ ͏ ͏ ͏

- Guào! ͏ ͏ ͏ ͏

Ma Hoàn phát ra một tiếng rít với hắn, nhưng nam tử hắc giáp vẫn không có phản ứng, hình như bên trong “tầm mắt” của nó, hoàn toàn không tồn tại bất cứ thứ gì. ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

Ngoài cửa đá, Người Mù mở được khóa, Phiền Lực bắt đầu phát lực. ͏ ͏ ͏ ͏

Tứ Nương đưa tay nắm lấy bàn tay Trịnh Phàm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chủ thượng, sẽ không sao đâu, đám người Ma Hoàn cũng ở bên trong mà. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm không có đáp lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn không thích cảm giác cưỡng ép chuyện xảy ra này. Trong cái nhìn của hắn, biết được bí mật hay không đều không quan trọng, dự ngôn liệu có thành sự thật hay không, ở một mức độ nào đó cũng có thể xem nhẹ đi. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn chỉ cần từng bước từng bước, bình thản không táo bạo nóng nảy là có thể đi tiếp được. Cẩn trọng một chút, nếu như trong dự ngôn có bảy Ma Vương, vậy mình cứ bắt được một tên thì giết một tên, bắt một đôi giết một đôi. ͏ ͏ ͏ ͏

Dự ngôn nếu như có thể thay đổi, vậy thì tất nhiên hắn cũng sẽ thay đổi, nếu như không thể... Cái gọi là trời định trước, thì có liên quan quái gì chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà, vấn đề bây giờ là, có vài người, có một số việc, lại bắt đầu vượt qua tầm khống chế của hắn, trái ngược với tính toán của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm vẫn luôn cảm thấy "tính toán" của mình không đáng giá mấy lượng bạc, nhưng ít nhất, dáng vẻ của những người bên cạnh cũng nên là như vậy. Nhưng vào giờ phút này, hắn lại bị thứ gọi là “rối loạn” này đốt lên lửa giận. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi chuyện này kết thúc, hắn phải nhấc dáng vẻ chủ thượng lên, đi giáo huấn một vài người, đứng mũi chịu sào chính là "con ruột" cùng "con nuôi" của mình. ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

"Phù phù!" ͏ ͏ ͏ ͏

Ở trên bậc thang cuối cùng, Thiên Thiên bị trượt chân té xuống, nhóc mập mạp lăn lộn trên đất một vòng mới dừng lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Sa Thác Khuyết Thạch cũng đi xuống bậc thang cuối cùng, không tới nâng Thiên Thiên dậy, chỉ yên tĩnh đứng ở chỗ đó. ͏ ͏ ͏ ͏

Thiên Thiên không khóc. Chỉ ôm đầu nhỏ của mình xoa xoa, chỗ đó vừa mới cấn một chút, nhưng mà vấn đề cũng không lớn. ͏ ͏ ͏ ͏

Thân thể hắn vốn là khoẻ mạnh, va đập rách da từ nhỏ đã không thèm để ý. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngược lại bởi vì mỗi việc đi xuống cầu thang cũng ngã chổng vó, cảm thấy rất là xấu hổ. Nhìn Sa Thác Khuyết Thạch đứng trước mặt, Thiên Thiên vừa bò dậy vỗ vỗ ống quần của mình vừa nở nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếng cười của Thiên Thiên đối với người trên dưới trong Hầu phủ mà nói thì đều là âm thanh tự nhiên, rất thuần túy, rất ấm áp, cũng rất rực rỡ. ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng chính là tiếng cười kia, đã khiến nam tử hắc giáp bên trong lồng giam đột nhiên mở mắt ra … theo đúng nghĩa đen! ͏ ͏ ͏ ͏

Chương trướcChương tiếp