Trong tròng mắt của hắn tất cả đều là màu đen, không nhìn thấy con ngươi. Trên mặt của hắn hiện ra vẻ nghi hoặc có chút khoa trương. ͏ ͏ ͏ ͏
Khoa trương cũng không phải là hắn cố ý, là vì ngày hôm trước Phiền Lực đánh lên mặt hắn rất nhiều quyền, ở mức độ nào đó, cơ thịt cùng xương cốt trên đó đều tổn hại, lệch vị trí rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng điều này cũng trợ giúp hắn, càng dễ thể hiển cảm xúc ra ngoài. Hình như vào lúc này, hắn cũng không muốn che giấu đi. ͏ ͏ ͏ ͏
âm thanh của nam tử hắc giáp truyền đến: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nên phẫn nộ... Ngươi nên căm hận... Ngươi nên điên cuồng... thế này hẳn mới là... dáng vẻ ngươi nên có... như vậy hẳn mới là... ngươi mà ta nên nhìn thấy... ͏ ͏ ͏ ͏
Chốc lát, giọng nói càng thêm nghi ngờ truyền ra từ miệng nam tử hắc giáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng... Tại sao... Ngươi thế mà lại…đang cười? ͏ ͏ ͏ ͏
… ͏ ͏ ͏ ͏
Tại sao lại đang cười? ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên hơi nghi hoặc nhìn nam tử hắc giáp trong lồng giam. ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng may, nghĩa tử của Bình Tây Vương gia có thể ngây thơ, có thể thiện lương, nhưng không đến mức thốt ra một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ah, ngươi thật đáng thương lại bị nhốt ở trong lồng, ta đến cho ngươi tự do nè. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên đứng ở bên ngoài, đến nửa suy nghĩ muốn mở lồng giam ra cũng không có. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao kẻ này cũng là do nghĩa phụ hao hết vất vả mới bắt về được, để ở nhà mình thì chính là của mình, làm sao lại có thể tùy tiện thả ra ngoài chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ta tới hỏi ngươi, tại sao ban đêm ngươi luôn gọi ta, làm cho ta... không ngủ ngon được. ͏ ͏ ͏ ͏
Chất lượng giấc ngủ củaThiên Thiên vốn rất tốt. Rốt cuộc thì từ nhỏ đã ngủ trên quan tài, còn có oan hồn làm bạn, nếu khi đó còn có thể ngủ say thì có lý do gì sau khi lớn lên còn có thể mất ngủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng từ khi vị trong lồng giam này bị nghĩa phụ bắt về, Thiên Thiên thường phát hiện ra ban đêm mình lại đứng trong sân. ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng chính vì tố chất thân thể hắn tốt, chứ nếu là đứa nhỏ khác, trời tối mặc áo đơn ở bên ngoài chạy tới chạy lui như vậy, sớm đã nhiễm phong hàn mà đi gặp Diêm Vương rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta là tới... Tìm được ngươi rồi... ͏ ͏ ͏ ͏
Ma Hoàn lơ lửng bên người ở Thiên Thiên, nó không nói nữa, cũng không gầm rú, chỉ là lẳng lặng mà nghe. Ma Hoàn biết rõ, đối thoại kế tiếp rất có thể dính đến dự ngôn, bí mật liên quan đến Ma Vương. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng khiến Ma Hoàn không hiểu chính là, vì sao bí mật này, lời tiên đoán này, quay đầu lại có thể dính chùm đến Thiên Thiên cùng một lúc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tìm ta? Tìm ta làm gì ? Phụ thân bọn họ không cho ngươi ăn cơm sao? Cho nên ngươi đói bụng, gọi ta đến đưa đồ ăn cho ngươi à? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhắc đến ăn, Thiên Thiên bỗng nhiên có vẻ hơi u buồn. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai cái tay nhỏ bé không ngừng chọt chọt, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau khi Thái tử đệ đệ đến, ta đã thật lâu không có ăn bỏng gạo mật rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi... Hận không? ͏ ͏ ͏ ͏
Nam tử hắc giáp hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hận? ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên có chút mờ mịt, ͏ ͏ ͏ ͏
- Hận cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hận... Vận mệnh của ngươi... Hận... bất công với ngươi... Hận... ngươi mờ mịt không biết gì... Ngươi đối cái thế đạo này... Hẳn là tràn ngập oán niệm... Ngươi nên từ sớm đã... khát vọng... Hủy diệt nó... Tự tay... Hủy diệt nó... " ͏ ͏ ͏ ͏
Ma Hoàn hai tay khoanh trước ngực, bình thường dùng loại ngữ khí này lúc nói chuyện, tất nhiên sẽ cộng thêm hiệu quả "thôi miên" vào, đây có thể là thuật dẫn dắt câu truyện, cũng có thể là dùng tinh thần lực tác động. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Ma Hoàn phòng bị xong, lại phát hiện đối phương vẫn chưa dùng tinh thần lực, dù cho Ma Hoàn biết nam tử hắc giáp trước mắt này lúc trước ở cánh đồng tuyết đã sử dụng năng lực tương tự như Người Mù. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn hình như thật sự chỉ là đang nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta sống rất vui vẻ nha, tại sao phải hận? ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân ngươi... đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Nam tử hắc giáp hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân ta là Đại Yến Bình Tây Hầu. Không, ta nghe thấy Tiếu Nhất Ba thúc thúc gọi phụ thân vương gia, phụ thân ta hẳn là phải phong vương, Đại Yến vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói đến đây, Thiên Thiên nâng cao bộ ngực nhỏ của mình, rất là kiêu ngạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn không hiểu được hàm nghĩa cụ thể giữa "Phong hầu" cùng "Phong vương" nhưng hắn biết, phụ thân làm quan càng lớn, hắn sẽ có thể ăn càng nhiều bỏng gạo mật hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ từng từng nói với hắn, Phụng Tân thành cùng với bên ngoài Phụng Tân có rất nhiều rất nhiều người, đều dựa vào phụ thân mà sinh sống, là phụ thân đã để bọn họ sống những ngày tháng tốt đẹp. ͏ ͏ ͏ ͏
- Người kia... Là phụ thân ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
Nghi ngờ trên mặt nam tử hắc giáp càng sâu nặng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng đó, phụ thân ta, phụ thân ta đối với ta rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tử Chiêm từng tiếp xúc với Bình Tây Vương gia, từng dâng tấu lên Càn Quốc quan gia, bên trong từng trình bày qua ấn tượng của hắn đối Bình Tây Vương gia. Trong đó có một câu: Người này, tính cách lương bạc. ͏ ͏ ͏ ͏