Ma Hoàn không còn gào rít, bởi vì Thiên Thiên vẫn chưa chìm đắm trong một loại ưu tư nào đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng bởi vì, Ma Hoàn đã nghĩ đến một khả năng. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam tử hắc giáp bị đóng băng ở cánh đồng tuyết, hắn thức tỉnh cũng đứt quãng. Hơn nữa, thân phận của hắn rất xa xưa, nhưng hắn lại đang nói một ít chuyện mới phát sinh trong vài năm qua. Mà những việc này, ở trong "ký ức" của hắn đều là chuyện “đương nhiên”. ͏ ͏ ͏ ͏
Hiện thực là hiện thực, phán đoán là phán đoán. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng nếu như phán đoán vốn nên là sự thật thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, là hiện thực đã bị thay đổi rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Nam tử hắc giáp gần như gầm thét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao có thể... Phụ thân ngươi hẳn là đã chết rồi... nương ngươi hẳn là chết rồi... Ngươi nên chịu cảnh sống đầu đường xó chợ... Ngươi nên bị lợi dụng... Ngươi nên bị vứt bỏ... Ngươi nên bị dằn vặt... Ngươi nên có hận thù... Ngươi nên có oán trách... Tại sao ngươi... Tại sao ngươi lại biến thành bộ dáng này... ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên nhìn nam tử hắc giáp, trên mặt lộ ra một chút biểu hiện ghét bỏ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi, người này thật kỳ quái ghê. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam tử hắc giáp rơi vào vào trong cảm xúc khó mà tin nổi cùng với tự mâu thuẫn, hắn bắt đầu phát điên giãy dụa, va chạm những trói buộc trên người mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng rất đáng tiếc, bàn về kẻ làm quan, bàn về việc làm sao để kẻ bị giam không trốn được ra ngoài gây phiền phức cho mình, làm sao để không xuất hiện tình tiết máu chó như phạm nhân chạy chốn này kia.. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia cùng các Ma Vương dưới trướng có thể nói cực kỳ dụng tâm, công sức đổ vào cũng tuyệt đối chuyên nghiệp. ͏ ͏ ͏ ͏
Khóa trói buộc rất vững chắc, đây đừng nói là đem ra trói người, đem ra trói hung thú cũng thừa sức. Mặc cho nam tử hắc giáp giãy giụa như thế nào, va chạm ra làm sao, hắn đều không thể thu được một chút tự do nào, đúng là tí ti cơ hội cũng sẽ không cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam tử hắc giáp quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nơi này... Là nơi nào... ͏ ͏ ͏ ͏
Đối diện với loại trạng thái gần như điên cuồng của nam tử hắc giáp, Thiên Thiên có chút sợ sệt lùi lại mấy bước, Sa Thác Khuyết Thạch tiến lên, che ở trước người hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam tử hắc giáp quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không... Không... tại sao ngươi vẫn nhỏ như vậy... tại sao ngươi vẫn nhỏ như vậy... Ta... tại sao ta lại thức tỉnh... Tại sao ta lại thức tỉnh từ trong băng giá... Tại sao ta lại... thức tỉnh sớm... ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, Nam tử hắc giáp điên cuồng mà gầm hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao ta lại ở chỗ này... Tại sao ta lại ở chỗ này... Thánh tộc vương đâu... Vị vua dẫn dắt Thánh tộc phục hưng đâu... tiếp dẫn tinh thần đâu... Hắn hẳn là phải ở trước mặt ta... Phụng dưỡng ta... ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Cách địa lao, cách Hầu phủ, cách Phụng Tân thành cực xa, đã ra khỏi Tấn địa, ở biên giới Sở Quốc, một toà thành có cắm Song Đầu Ưng kỳ cùng Hắc Long kỳ trên tường thành, Cẩu Mạc Ly cùng binh sĩ dã nhân phòng thủ ngày xưa, đang tuần sát phòng thủ thành, đột nhiên hắt xì ba cái liên tục. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì! ͏ ͏ ͏ ͏
Cẩu Mạc Ly xoa xoa mũi, tự nhiên cười mắng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khà khà, chẳng lẽ là quận chúa đang nhớ lão tử? ͏ ͏ ͏ ͏
… ͏ ͏ ͏ ͏
Nam tử hắc giáp rơi vào điên cuồng, điều này bắt nguồn từ việc nhận thức của mình đối lập mãnh liệt với hiện thực, thậm chí là xung đột. ͏ ͏ ͏ ͏
So với tín ngưỡng còn cao hơn, bởi vì đã chạm tới sự tồn tại của mâu thuẫn bản thân. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, nam tử hắc giáp gắt gao trừng mắt về phía Thiên Thiên, quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Minh ước chư hầu... bối hạ giả... Trời phạt! ͏ ͏ ͏ ͏
Gào xong câu cuối cùng này, khí tức trên cơ thể nam tử hắc giáp bắt đầu nhanh chóng tiêu tan. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày trước, lúc bắt hắn ở trên cánh đồng tuyết, hắn đã xuất hiện tình huống tương tự không chỉ một lần, Tiết Tam còn hình dung hắn là nạp điện nửa tiếng trò chuyện được năm phút. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, đôi mắt của nam tử hắc giáp lần thứ hai khép lại, cảm giác “thăm dò” kia cũng biến mất theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng vào lúc này, đám người Trịnh Phàm chạy vội xuống bậc thang. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên nhìn Trịnh Phàm, lộ ra nụ cười, giơ hai tay lên cầu ôm ôm. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia tiến lên một bước, ôm lấy Thiên Thiên, sau đó đem nhóc con bụ bẫm này xốc ngược lên, kéo quần Thiên Thiên xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bốp! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bốp! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bốp! ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là quất thật, đây là đánh thật. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Khi còn bé, Trịnh Phàm đã từng đánh mông Thiên Thiên, nhưng đó thực ra không tính là đánh, chỉ là đùa giỡn với đứa nhỏ, vừa đánh vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ô, Thiên Thiên, ba ba ngươi là Điền Vô Kính, bốp! ͏ ͏ ͏ ͏