Nơi đáng kỳ vọng duy nhất vẫn là Yến Kinh. Bởi vì người Yến từ đầu đến cuối, dù cho là năm đó, thời điểm cùng người Man chém giết thảm thiết nhất, đều bảo vệ thủ đô của mình chưa từng bị công phá ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy tại sao phải để A Minh đi, trực tiếp viết một phong thư... ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù lắc đầu một cái, nói với Tiết Tam: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn phải là A Minh đi mới thích hợp. Thời gian A Minh ở bên cạnh chủ thượng rất dài, Yến Hoàng cũng là biết A Minh. Để A Minh cầm thư chủ thượng đích thân viết, mới có thể càng thuận tiện ở thành Yến Kinh tìm được những ghi chép tương tự. Đây rốt cục cũng là có ý kiêng kị Tôn giả. ͏ ͏ ͏ ͏
Tam hầu minh ước, không phản lại Đại Hạ, nhưng Đại Hạ vẫn vong, sau đó xây dựng lên là Đại Yến, Đại Tấn cùng Đại Sở, rất rõ ràng, lão tổ tông các nhà đối với chuyện này đã làm không chuẩn. ͏ ͏ ͏ ͏
Một phong thư bình thường gửi qua, bên kia có thể muốn đuổi thì đuổi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ có dựa vào quan hệ giữa chủ thượng cùng Yến Hoàng, lại để Yến Hoàng biết thân tín của chủ thượng tự mình đi qua, mới có thể mở được "cửa sau". ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng, thuộc hạ còn cảm thấy còn một chỗ có thể thử một lần. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỗ nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Sở Quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Lương Trình nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dĩnh Đô đều bị đốt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Haiz. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm không nhịn được nở nụ cười, tự giễu tới trình độ nhất định xong, chính là thật sự cười ra tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vậy thấy rõ, người Yến quả nhiên là kẻ hủy diệt văn hóa Chư Hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sở Quốc, có một người, từng làm lão sư của Tĩnh Nam Vương, cũng từng biên soạn sách sử bốn nước. ͏ ͏ ͏ ͏
Mạnh Thọ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm có chút bất ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão nhân kia, còn chưa chết hả? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hẳn là chưa chết, rốt cuộc vẫn chưa lấy được tin. Cho nên, thuộc hạ kiến nghị có thể do công chúa hoặc là Khuất Bồi Lạc đứng ra, liên hệ với một ít quý tộc Sở địa đồng ý giúp mấy việc nhỏ này, hoặc là người quen, tới chỗ Mạnh Thọ tìm hiểu một chút tin tức. Rốt cuộc, bản thân người kia cũng đã là một hoá thạch sống của lịch sử. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, vẫn là ngươi sắp xếp đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, thuộc hạ đã rõ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy cứ như thế đi, ai muốn xuống xem hắc giáp cắt miếng nghiên cứu gì gì đó, phải thông báo trước cho những người khác. Thứ này dù sao cũng đang nhốt ở trong nhà chúng ta, không cho phép một chút xíu qua loa chủ quan nào. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, thuộc hạ đã rõ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thuộc hạ đã rõ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đứng dậy rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiết Tam cười nói; ͏ ͏ ͏ ͏
- Đánh cuộc không? ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù khinh thường nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần đánh cược, chủ thượng là đến thăm đứa nhỏ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
- Ca ca, đau không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử đứng bên cạnh, nhìn Thiên Thiên nằm lỳ ở trên giường. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không đau đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ca ca gạt ta, làm sao có thể không đau chứ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân đánh, không đau. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử lắc đầu một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không tin đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi từng bị phụ thân đánh rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có, nhưng mà.. nhưng mà... ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã từng bị phụ thân bắt uống thuốc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ah... ͏ ͏ ͏ ͏
- Ca ca, ăn sáng không, ta đút cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ta đi ăn nha. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ đệ đi đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử đi ăn bữa sáng, ăn ăn, hắn còn có chút hài lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Đợi sau khi ăn xong bữa sáng về đến sân, phát hiện Lưu Đại Hổ ngày hôm nay không có tới, Thái tử càng vui vẻ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Loại hài lòng này, bắt nguồn từ việc vốn đang đứng đầu lớp từ dưới đếm lên, khi người xếp đằng trước mình vắng mặt, sẽ tự động trở thành đứng đầu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử bắt đầu vui vẻ chạy bộ một mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Cảm giác không khí của buổi sáng hôm nay, đều trong lành như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đi đến phòng Thiên Thiên. ͏ ͏ ͏ ͏
Đời trước, hắn không có nhi tử, đời này, hai thân tử còn đang ở trong bụng mẹ chúng. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, bởi vì đời trước thiếu hụt tình cảm phụ mẫu, Trịnh Phàm cảm thấy mình nếu như làm phụ thân rồi, tất nhiên sẽ là một người phụ thân tốt hoà đồng với nhi tử, sẽ trở thành bằng hữu bằng hữu của đứa nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ, hắn phát hiện mình cả nghĩ quá rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đứng ở cửa, hắn biết Thiên Thiên còn nằm ở trên giường, nhưng lại không có cất bước đi vào xem một chút. Vài lời thân cận an ủi cũng khó có thể nói ra khỏi miệng. ͏ ͏ ͏ ͏
Quay đầu lại, Trịnh Phàm chỉ có thể giống như một gia trưởng bình thường thời phong kiến. Ngừng chân trước cửa xong thì thở dài, xoay người rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Sở địa, ͏ ͏ ͏ ͏
Trần trạch. ͏ ͏ ͏ ͏
Mạnh Thọ ngồi ở trên xích đu phơi nắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên cạnh, có tiểu đồng tử đang pha trà. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên mặt đã sớm trải đầy vết đồi mồi, trên người toả ra khí tức có hơi mục nát giống như một tàng thư cổ xưa. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn sắp chết rồi, hắn thật sự sắp chết rồi, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn, vẫn không có chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Năm đó, thời khắc Yến Quốc đem phạt cả Sở quốc, sửa xong “Yến sử” hắn đã từ biệt Yến Kinh, quyết ý về Sở, hắn muốn chết ở mẫu quốc. ͏ ͏ ͏ ͏