- Được, vậy nô gia sẽ mặc vào ngay. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm hài lòng gật gù, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến, hầu hạ Vương phi của cô thay y phục. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, thưa vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, thưa vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây vẫn là Trịnh Phàm lần đầu tiên đổi giọng tự xưng là cô, những người khác đều cảm thấy không có gì, vốn phải là như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng trong lòng Trịnh Phàm lại cảm thấy rất thú vị. Khi công chúa đang giúp Tứ Nương thay y phục thì đã tự mình đi ra trước. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cô. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cô. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cô. ͏ ͏ ͏ ͏
Nội tâm Trịnh Phàm say sưa với loại tự xưng này, lại phát hiện cách đó không xa, Thiên Thiên cùng Thái tử đang nắm tay đi tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai đứa nhỏ đều rất tò mò, không biết “nghĩa phụ” đang đọc cái gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia mặt không đỏ tim không loạn, tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ục ục ục, Cong cổ hướng trời ca. Lông trắng nổi nước biếc, tay đỏ vỗ sóng xanh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là một bài vịnh ngỗng bản vương mới vừa làm, các ngươi nhớ kỹ chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, hài nhi nhớ kỹ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hài nhi cũng nhớ kỹ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử gãi đầu một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vịnh ngỗng, ngỗng kêu như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngỗng uống nước, thì sẽ ục ục ục rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng nha, ca ca thật là lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắc hắc. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đi tới trước mặt hai đứa nhỏ. Hôm nay đại lễ phong vương, Thái tử mặc một bộ áo bào thêu hình Kim long tứ trảo, quả nhiên là cao quý đại khí. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên lại là một bộ áo bào bằng gấm, vẫn đáng yêu bụ bẫm như Phúc oa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lần trước đánh Thiên Thiên, nhưng qua mấy ngày rồi, Trịnh Phàm vẫn tới ăn sáng như thường lệ, Thiên Thiên vẫn cứ bóc trứng vịt muối cho hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đứa nhỏ không giận dỗi mình, cũng không ầm ĩ kêu oan, càng không có yêu cầu xin lỗi gì đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Điều này làm cho Trịnh Phàm có khoảnh khắc cảm thấy mình làm phụ thân rất thất bại. ͏ ͏ ͏ ͏
Đứa nhỏ rõ ràng là hiểu chuyện như thế, mình lại còn đến chết vẫn muốn giữ mặt mũi. ͏ ͏ ͏ ͏
Có lẽ là vì đứa nhỏ quá hiểu chuyện đi, nếu như đứa nhỏ hơi bình thường một chút, có lẽ mình cũng có thể thả lỏng thêm một chút. Chỉ tiếc câu nói như thế này cũng không dễ nói với người ngoài, người khác chỉ có thể thấy ngươi đang cố ý khoe khoang mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúc mừng Trịnh bá bá phong vương. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử lùi về sau nửa bước, nghiêm túc hành lễ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên cũng như vậy, nghiêm túc hành lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúc mừng phụ thân phong vương! ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đưa tay chỉ Thiên Thiên, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thái tử mặc chính trang, ngươi sao lại mặc đồ thường? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên hơi nghi hoặc một chút, hắn cũng có chính trang sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Người đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thuộc hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếu Nhất Ba mang theo mấy tỳ nữ đi tới, mỗi người trong tay đều bưng khay, trên khay là mũ, quần áo, ủng cùng với trang sức. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là đại nương tự tay thêu cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên trừng mắt nhìn. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếu Nhất Ba tiến lên, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu chủ tử, cùng thuộc hạ đi thay y phục thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hài tử thay quần áo khá nhanh, không giống nữ nhân bên kia, còn phải chải đầu búi tóc. ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, đổi một bộ y phục mãng bào của thế tử, Thiên Thiên liền đi ra, mãng bào này mặc ở trên người Thiên Thiên, không có nhiều vẻ oai hùng, ngược lại cho người một loại cảm giác rất đáng yêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm ngồi xổm xuống, giúp Thiên Thiên sửa sang lại cổ áo vốn đã được chỉnh ngay ngắn nhưng lại bị hắn làm cho lộn xộn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm tạ phụ thân ban y phục, cảm tạ đại nương đã khổ cực. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là phụ thân ruột cho ngươi, kiếm ở phía dưới quần áo. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nói xong, ôm Thiên Thiên lên. Thằng nhóc này càng ngày càng nặng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngày hôm nay phụ thân phong vương, ngươi theo phụ thân cùng tham gia đại lễ. ͏ ͏ ͏ ͏
Người đời đều biết Tĩnh Nam Vương Thế tử được nuôi trong ở Bình Tây Hầu phủ, đây gần như là một bí mật công khai. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà ngày hôm nay, Bình Tây Vương dự định đem bí mật này, hoàn toàn xé mở. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước đây, đây là một loại hiểu ngầm. Dưới loại ngầm hiểu này đứa nhỏ mới được an toàn nhất, chỉ cần ngăn trở ám tiễn sau lưng là được. ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ, minh thương cũng không cần sợ nữa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão Điền, Ta phong vương, con trai của ngươi sau này cũng không cần phải giấu giấu diếm diếm nữa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ôm Thiên Thiên, Bình Tây Vương thậm chí còn đầy hứng thú đưa tay chỉ Thái tử Cơ Truyền Nghiệp đang đứng đó, cười hỏi ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiên Thiên, thích màu sắc y phục trên người đệ đệ không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử nghe vậy, sửng sốt một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên lại lắc đầu một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiên Thiên mập hơn đệ đệ mập, xuyên không vừa đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏ ͏