favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ma Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 2157: Đỉnh Nó

Chương 2157: Đỉnh Nó

Trên mặt Không Duyên lão hòa thượng lộ ra nụ cười từ bi, dưới ánh nến chiếu rọi, nơi thờ phụng bài vị phật đường ở phía sau Bình Tây Vương, lộ ra đặc biệt thành kính. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, ͏ ͏ ͏ ͏

Không Duyên lão hòa thượng dường như biết Bình Tây Vương gia muốn đến đây hỏi cái gì. ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Bình Tây Vương gia, ͏ ͏ ͏ ͏

Dường như cũng biết Không Duyên lão hòa thượng định đáp gì rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Cảm giác tối tăm bên trong, nhưng lại rất chân thực. ͏ ͏ ͏ ͏

Đã như vậy, ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm từ trên ghế đứng dậy, xoay người, đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngồi đủ rồi, cũng nên về rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn có chút vui mừng, vui mừng vì quyết định đến cái miếu này của bản thân, tìm được nơi có thể an tĩnh ngồi một lát, rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏

Có lẽ là người đến tuổi trung nên đều có cùng loại tật xấu, ͏ ͏ ͏ ͏

Nhà là bến cảng, nhưng những lúc ngươi muốn tạm thời chạy trốn nó. ͏ ͏ ͏ ͏

Tỳ Hưu cảm nhận được ý tứ muốn rời khỏi của chủ nhân, chủ động kết thúc việc phân cao thấp với tọa kỵ của tượng La Hán, ͏ ͏ ͏ ͏

Đi đến bên cạnh Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏

Cái tính nóng nảy này của nó, cũng không muốn tiếp tục ở trong tình cảnh yên tĩnh chờ đợi thêm nữa, nó muốn trở lại túp lều của mình bên trong Vương phủ, hung hăng phát tán khí tức dương quang dày đặc, thỏa thích lộn mấy vòng trên đống cỏ khô. ͏ ͏ ͏ ͏

Không Duyên lão hòa thượng lại mở miệng hỏi vào lúc nàyi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vương gia, dường như càn khôn chưa định? ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm dừng bước ra ngoài, nhưng cũng không quay đầu lại, hồi đáp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy bản vương, chính là con hắc mã kia. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắc mã? ͏ ͏ ͏ ͏

Ngựa? ͏ ͏ ͏ ͏

Tỳ Hưu cảm thấy mình bị sỉ nhục, ánh mắt mang theo oan ức nhìn chủ nhân của mình, ͏ ͏ ͏ ͏

Là ta không đủ tốt sao? Ngươi lại muốn tìm ngựa bên ngoài? ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa không chọn trắng, ͏ ͏ ͏ ͏

Chọn đen! ͏ ͏ ͏ ͏

Tỳ Hưu có chút sốt sắng, cũng cảm thấy bất an. ͏ ͏ ͏ ͏

Đầu óc của nó, thật sự thông linh, có thể nghe hiểu được tiếng người, nhưng vẫn chưa tới trình độ hiểu được những lời nói sắc bén. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm tiếp tục cất bước ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏

Không Duyên lão hòa thượng cầm cái chổi ôm trong tay hồi lâu, trực tiếp vùi đầu vào bên trong miệng giếng, giếng không sâu, rất nhanh đã nghe được âm thanh bọt nước. ͏ ͏ ͏ ͏

Lão hòa thượng lại mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vương gia, nếu như càn khôn đã định thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm tiếp tục bước đi, ͏ ͏ ͏ ͏

Vẫn không quay người lại, ͏ ͏ ͏ ͏

Mà là rất tùy ý vẫy tay áo một cái ͏ ͏ ͏ ͏

Nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì đỉnh nó. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiêu Nhất Ba ở ngoài miếu cuối cùng chờ được vương gia cưỡi Tỳ Hưu đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Có thể thấy được, ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia có tâm sự, ͏ ͏ ͏ ͏

Còn có thể nhìn ra, ͏ ͏ ͏ ͏

Tỳ Hưu dưới thân vương gia, dáng vẻ hình như có tâm sự. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếu Nhất Ba cũng không dám hỏi, chỉ yên lặng đốt đèn lồng cưỡi ngựa dẫn đường. ͏ ͏ ͏ ͏

Được được, ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn thấy Tỳ Hưu của vương gia dừng lại đây, ͏ ͏ ͏ ͏

Con hắc mã Tiêu Nhất Ba cưỡi có vẻ rất sợ Tỳ Hưu, mà con ngựa này cũng không phải là chiến mã trải qua chiến trường, "Ùng ục" một hồi, bị Tiếu Nhất Ba đánh mấy cái vẫn chỉ đi loanh quanh tại chỗ, cho dù Tiếu Nhất Ba thúc giục thế nào, cũng không tiến về phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏

Súc sinh trực tiếp phân chia đẳng cấp, so với giữa người và người, dứt khoát hơn nhiều, bớt chút ẩn tình hư giả. ͏ ͏ ͏ ͏

Con ngựa này rõ ràng nhận ra được "Lão Đại ca" có địch ý đối với mình, không dám đi theo sát rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Lại không thể huấn ngựa vào lúc này, Tiếu Nhất Ba chỉ có thể cầm lồng đèn đuổi theo. ͏ ͏ ͏ ͏

Phụng Tân thành không cấm đi lại vào ban đêm, hơn nữa bởi vì thương mậu phát triển, đội buôn và giai cấp giàu có trong thành tụ tập, đặc biệt là những sĩ tốt vừa được ban thưởng, có bạc trong túi, mọi người đều có nhu cầu tiêu tiền tiền. ͏ ͏ ͏ ͏

Vì vậy, ͏ ͏ ͏ ͏

Nội thành tối nay, ͏ ͏ ͏ ͏

Đặc biệt huyên náo. ͏ ͏ ͏ ͏

Đội ngũ đi qua đường phố, tiến vào Hầu phủ, Trịnh Phàm xoay người bước xuống, trước tiên quay về phòng thay giáp trụ đổi thành mãng bào, sau đó, dưới sự hướng dẫn của Tiếu Nhất Ba, lại đi xung quanh nửa vòng, từ bàn ngoài cùng đi vào. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên mỗi bàn tiệc, đều bày mười hai món ăn nguội, nhưng bởi vì Bình Tây Vương chưa về phủ, nên món nóng vẫn chưa được dọn lên, đã sớm sắp xếp theo số nhập tọa của tân khách khắp nơi, cũng không ai dám động đũa, chỉ dám nhỏ giọng trò chuyện, dù cho bụng có đói đến cồn cào, cũng không ai dám ăn gì lót dạ. ͏ ͏ ͏ ͏

Triệu Thành chờ đã lâu, thấy vương gia cuối cùng đã đến, ͏ ͏ ͏ ͏

Lập tức tiến lên, ͏ ͏ ͏ ͏

Kéo lên cái giọng the thé như vịt đặc thù của công công hô: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vương gia giá lâm! ͏ ͏ ͏ ͏

Một thời đại một ý nghĩa, có thể người đời sau cảm thấy, tiếng công công hô nghe có chút khó chịu, nhưng ở thời đại này, có thể khiến hoạn quan hô vì người, là biểu tượng thực sự của thân phận và địa vĩ. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhà quan lại bình thường, không thể dùng hoạn quan, đây là đại vượt quyền và đại bất kính, ngoại trừ hoàng cung, cũng chỉ có "Vương phủ", mới được pháp chế phân cho một số hoạn quan nhất định, mà còn phải là người từ trong hoàng cung đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Chương trướcChương tiếp