Mấy trăm năm qua, ngoại trừ Nam Cương ra, cơ bản đều nhận mình là Sở nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhỏ thêm một chút nữa, chúng là Tấn Đông, dân chúng lấy việc có thể ăn màn thầu có nhân mà tự hào. ͏ ͏ ͏ ͏
Người mù nói vấn đề ra, ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia cũng nghe xong, ͏ ͏ ͏ ͏
Tàn thuốc rơi lả tả trên đất, có thể nhìn ra được Vương gia nghe chăm chú bao nhiêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng mấu chốt vấn đề là ở chỗ, Hứa Văn Tổ làm rất tốt, Dĩnh đô nơi đó đã yên ổn, Tấn Trung, cơ bản đã yên tâm rồi, thời đại này nhân khẩu lưu động, vốn cũng chẳng cao, cộng thêm chiến sự vẫn chưa lan đến gần dĩnh đô, dẫn đến Tấn Đông khuyết thiếu nhân khẩu, phải thu nạp nhân nhân khẩu từ nơi đó, trở nên rất khó. ͏ ͏ ͏ ͏
Màn thầu có nhân, là thứ khiến cho người ta vô cùng ao ước, cũng không thiếu người vượt qua Vọng Giang đến Tấn Đông tìm Vương phủ nhờ vả vì chuyện đó, thế nhưng vẫn là "như muối bỏ bể". ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước đây cảm thấy Hứa Văn Tổ ở Dĩnh đô, chúng ta nơi hậu phương có thể củng cố được, có thể điều động nhiều tinh lực hơn để đối mặt với sự uy hiếp của Sở Quốc, hiện giờ uy hiếp từ phía Sở Quốc nhỏ, trái lại về sau... ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm cười cười, lời này, không cách nào nói thêm được. ͏ ͏ ͏ ͏
Người mù lại vẫn nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ yếu là chúng ta đánh trận quá tốt, cũng ổn định cục diện quá hay, nơi này của chúng ta không loạn, đất của Tam Tấn, không thể loạn được. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia không để ý đến, lời này của người mù, thực ra có thể nói ngược lại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ham nhiều nhai không nát, công khai hoạt động khích lệ chính sách sinh dục nhiều một chút, tiêu hộ sinh thêm con thì cấp cho chút tiền trợ cấp. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng, thực ra thì bên trong tiêu hộ, đã đang rất cố gắng sinh con rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuộc sống của tiêu hộ được bảo hộ an toàn, phúc lợi tốt, điều kiện tiên quyết không lo ăn, không lo mặc, tính tích cực khi sinh con cũng rất cao, thêm nữa, vương phủ đã sớm hủy bỏ thuế đinh, không giống như những địa phương khác, đến bây giờ còn có truyền thống dìm chết trẻ sơ sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ôi, nhìn lại xem. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia hô lên với đám hài tử ngồi bàn kia: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiên Thiên, bưng lên cho ta hai mâm thịt bò. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, phụ thân. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên bưng thịt bò đến. ͏ ͏ ͏ ͏
So với canh suông của đám hài tử bên kia, bên chỗ Trịnh Phàm nấu hồng hoa. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi thả thịt bò xuống nước sôi, ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của các hài tử bàn bên đều nhìn thẳng, đột nhiên cảm thấy dưỡng sinh oa trước mặt không còn thơm nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, sự tồn tại của bọn họ, thật ra có thể tăng thêm chút khẩu vị cho Trịnh Phàm nơi đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Ăn xong một bữa cơm, người mù cáo lui đi làm việc; ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm vẫn như cũ luyện đao, rồi tắm; ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc xế chiều, cuộc sống trạch nam thuộc về Vương gia lại bắt đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ nương đang bận rộn, công chúa tới Hồ Lô miếu cầu phật, ͏ ͏ ͏ ͏
Ừm, ͏ ͏ ͏ ͏
Cộng thêm cái bụng cũng đã lớn, ͏ ͏ ͏ ͏
Lựa chọn bây giờ của Vương gia, cũng chỉ còn lại duy nhất một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ lão lục từng gửi thư kể khổ, nói rằng hai nữ nhân của mình đều mang bầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi đó Trịnh Phàm cảm giác con hàng này đang khoe khoang bản thân mình lại có hài tử, hiện giờ mới hiểu được sự buồn bực ấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng may cái bụng của Liễu Như Khanh vẫn chưa có động tĩnh gì, ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng có sốt ruột hay không, trước cứ lờ đi, ͏ ͏ ͏ ͏
Bản thân Vương gia lại thở phào nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi Trịnh Phàm đi vào viện tử, Liễu Như Khanh đang cắt sửa chạc cây, thân mình mặc bộ giáp áo xanh biếc, phối thêm nhuyễn hài màu trắng, nhìn qua, trông giống như hoa đán trên sân khấu, thế nhưng, người ta lại không trang điểm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên sinh lệ chất, mị cốt thiên thành; ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhân đều đồn đãi Bình Tây Vương gia thích thê tử người ta, thế nhưng thực ra Tứ nương và công chúa đều là nguyên bản, duy chỉ có Liễu như Khanh, đúng là khiến cho Bình Tây Vương gia gánh lấy lời nói này; ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng, ͏ ͏ ͏ ͏
Giá trị hả. ͏ ͏ ͏ ͏
Thấy Vương gia tới, Liễu Như Khanh chủ động tiến lên thỉnh an. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay trước mặt bọn nha hoàn, Vương gia đưa tay ôm Liễu Như Khanh vào trong ngực, cái tay dâm ô khinh xa thục lộ, hành quân đánh trận thiên lý bôn tập như chỗ không người, tìm kiếm ngược xuôi, vũ lộ quân triêm, che lấp đi chiến trường; ͏ ͏ ͏ ͏
Nhất thời, Như Khanh đã mị nhãn như tơ, thở dốc liên tục. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai nha hoàn bên cạnh mím môi, cũng không phải thấy mà e lệ, hiển nhiên là đã quen mà thấy không kinh sợ nữa, chỉ siết chặt chiếc khăn trong tay, dường như bản thân mình có nhận thức giống như nữ chủ nhân vậy; ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ tiếc Vương gia nhà mình rất kén chọn trong phương diện nữ sắc, ngày thường tuy rằng cũng đã làm công việc hỗ trợ thúc tiến, thế nhưng chưa bao giờ được lâm hạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Công chúa còn từng đùa giỡn, nói Như Khanh muội muội sợ không tiêu được, vả lại ngộ nhỡ Như Khanh muội muội cũng như thế nào đó, cho nên khuyên Vương gia nạp thêm mấy người thông phòng nữa. ͏ ͏ ͏ ͏