favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ma Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 2176: Gọi Thêm Vài Tiếng

Chương 2176: Gọi Thêm Vài Tiếng

Thế nhưng Vương gia đời trước đã từ chối việc hậu cung đông đúc, đời này có ba phu nhân đã cảm thấy "nghiệp chướng nặng nề" rồi, thật sự là không có tâm tư khai phòng nạp nhân nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

Vả lại việc này cũng giống như nhu cầu về nhân khẩu vậy, hai năm trước sản lượng lượng lương thực của Tấn Đông không đủ, không cách nào lợi dụng thời điểm đó mà trắng trợn thu nạp lưu dân được, hiện giờ nền móng đã vững chắc, nhưng không cách nào đạt được số lượng lớn nhân khẩu tràn vào nữa; ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng như vậy, ngươi không thể nào chỉ lo lắng về hai phu nhân hiện giờ đều mang bầu bất tiện được, dù sao hài tử cuối cùng cũng phải sinh ra, ngươi phải suy nghĩ một chút cho hông của mình sau này. ͏ ͏ ͏ ͏

Ban ngày, ngược lại thì không vội vã vào phòng, bởi vì một hồi còn có việc phải ra ngoài làm. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Như Khanh bắt đầu hát hí khúc cho Vương gia, giọng của nàng càng hát càng hay, Vương gia vốn chẳng hiểu gì về phương diện hí khúc, hiện giờ cũng không có hứng thú gì nghe đến nồng nhiệt. ͏ ͏ ͏ ͏

Việc này có phần giống với một số nam nhân hậu thế đi ca hát vậy, thực sự là nhiệt tình thích ca hát sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Uống trà, ͏ ͏ ͏ ͏

Ăn chút điểm tâm, ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe tiểu khúc nhi, ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mặt trời sau giờ ngọ này, dường như cũng bị nhiễm sắc vàng nhàn nhạt. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhờ vào thủ cấp của Độc Cô Mục, cộng thêm đản đản của Niên Đại tướng quân, ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia mới vừa lên trận khi trước hiện giờ có đầy đủ kiên nhẫn để tiếp tục hưởng thụ cuộc sống tạm yên ổn trong vương phủ. ͏ ͏ ͏ ͏

Một khúc kết thúc, ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Như Khanh đã sớm lần được điểm hưng phấn của nam nhân nhà mình, ͏ ͏ ͏ ͏

Tay tạo thành lan hoa đưa vào cạnh môi, thân hình hơi rướn về phía sau, ͏ ͏ ͏ ͏

Dục cự còn nghênh, dục cự còn xấu hổ, ͏ ͏ ͏ ͏

Bộ dạng thướt tha và mị hoặc chần chừ vừa đủ, ͏ ͏ ͏ ͏

Hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thúc thúc à ~ ͏ ͏ ͏ ͏

- Sh... ͏ ͏ ͏ ͏

Vô luận đã nghe bao nhiêu lần, vẫn không thể chán được. ͏ ͏ ͏ ͏

Thậm chí có thể nói tiểu khúc nhi lúc trước, ấm áp như vậy, đối với bản thân Vương gia mà nói, cũng chỉ làm nền của một tiếng sau cùng này. ͏ ͏ ͏ ͏

Viên mãn, cũng thư thái. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia ngoắc ngoắc ngón tay, ͏ ͏ ͏ ͏

Có thể đây chính là chỗ hấp dẫn người nhất của Liễu Như Khanh, rõ ràng ở chung một chỗ đã rất lâu, thế nhưng vẫn duy trì được nét e lệ như cũ, điều này khiến cho Vương gia lần nào cũng có cảm giác cường hào ác bá thành thạo khi nam bá nữ. ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy nói với thân phận bây giờ của Vương gia, có thật sự đi khi nam bá nữ thì ngay cả Cơ thị của triều đình cũng sẽ cảm thấy chuyện này chẳng đáng là bao, thậm chí còn khiến cho bọn họ mừng đến chảy nước mắt, cảm thấy Bình Tây Vương gia cuối cùng cũng "thức đại thể rồi", bắt đầu chân chính "vì quốc gia mà tự vấy bẩn". ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng chuyện này thật sự không có điều gì cả, cũng quá thấp kém, thế nhưng ở nhà sao, khà khà... ͏ ͏ ͏ ͏

Ôm lấy Liễu Như Khanh tíu tít một phen, khách thị bên ngoài tiến vào bẩm báo. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiêu Nhất Ba rất hiểu chuyện, hễ là Vương gia đang ở trong viện của phu nhân, đều do khách thị truyền lời. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi, thay quần áo khác, theo ta ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Như Khanh hơi bất ngờ, hiện giờ tuy rằng nàng cũng là Vương phi, thế nhưng so với hai vị kia, nàng vẫn cho rằng mình là "thiếp", việc như đi theo nam nhân xuất đầu lộ diện, thông thường không tới phiên mình. ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng nàng cũng không từ chối, dù sao thì hai vị kia hiện giờ thân thể bất tiện, còn ngại ngùng cái gì nữa, vô nghĩa. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Như Khanh đứng dậy, quay về phòng thay y phục. ͏ ͏ ͏ ͏

Khách thị tiến lên, mắng hai nha hoàn chậm rì rì đi theo phía sau: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mấy cái đồ tiện nhân, chân mềm đến độ không nhấc lên đi nổi rồi, sớm muộn gì cũng cho các ngươi gả ra ngoài! ͏ ͏ ͏ ͏

Nói rồi, khách thị tự mình đi tới trước trà kỷ, khom lưng thu dọn quả bàn và nước nôi, đúng lúc đưa lưng về phía Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia đã sát súng suốt cả một buổi chiều tiện tay tát một cái, sóng biển cuộn trào, bật lại rất có lực. ͏ ͏ ͏ ͏

- Gia! ͏ ͏ ͏ ͏

Khách thị tuy rằng không phải người trong phòng, thế nhưng suy cho cùng cũng từng bón sữa cho Vương gia, cũng xem như là nửa người trong nhà. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, nha hoàn vẫn còn chưa đi xa lớn gan, quay đầu lại cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ma ma, gọi vài tiếng Vương gia càng thích hơn đó. ͏ ͏ ͏ ͏

Khách thị lập tức thẹn đỏ mặt, mắng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Này, xem ta có xé rách miệng ngươi ra không! ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

Ngày thường, Vương gia ra khỏi vương phủ đi công tác, đều có hành giá đi cùng, không phải là coi trọng chiêng trống rùm beng, thiên kỳ xí tung bay gì cả, thế nhưng một hàng thân vệ người mặc cẩm y, khoác phi ngư phục bước chân chỉnh tề, cũng dủ để tuyên thị rằng sự thiêng liêng của vương quyền là bất khả xâm phạm. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng lần này, ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia ngồi mã xa đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Như Khanh đổi một thân chính trang mộc mạc, đi cùng ngồi trong xe ngựa. ͏ ͏ ͏ ͏

Học xá tốt sớm nhất của vương phủ đã khai trương tại Thịnh Nhạc thành, sau đó không ngừng di chuyển tiến vào Tuyết Hải quan, cho tới Phụng Tân thành hiện giờ, quy mô của học xá cũng đang không ngừng mở rộng. ͏ ͏ ͏ ͏

Chương trướcChương tiếp