favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ma Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 2179: Trương Đạt

Chương 2179: Trương Đạt

Thế nhưng dã nhân vì yêu thích đồ đằng cùng phải tập quán làm đa dạng đầu tóc của bộ tộc mình, sau khi được thu nạp vào vương phủ, cũng dần dần cạo tóc, đổi cách ăn mặc muốn dung nhập vào, nhưng dù sao thời gian ngắn ngủi, trên da đầu vẫn có thể trông thấy một chút dấu tích nguyên bản. ͏ ͏ ͏ ͏

Đây không phải là thích khách, bọn họ cũng không đến để ám sát. ͏ ͏ ͏ ͏

Những người này nếu như là thích khách, người hành thích bản thân mình, cũng đã quá coi thường mình rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng đúng lúc này, một đám kỵ sĩ thúc ngựa chạy đến, người cầm đầu không phải ai khác, chính là Khuất Bồi Lạc phụ trách trị an Phụng Tân Thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Khuất Bồi Lạc ra lệnh cho thủ hạ trói hết toàn bộ đám dã nhân đụng phải vương gia hành giá này đi, sau đó, đich thân đi tới trước mã xa rồi quỳ xuống thỉnh tội. ͏ ͏ ͏ ͏

- Mạt tướng sơ sót, đã khiến cho Vương gia kinh hãi, xin Vương gia trị tội! ͏ ͏ ͏ ͏

- Có chuyện gì xảy ra vậy? ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm mở miệng hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

Khuất Bồi Lạc hiển nhiên đã làm rõ ràng mọi chuyện, trả lời ngay lập tức: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hồi bẩm Vương gia, ͏ ͏ ͏ ͏

- Đám dã nhân này vốn là trú quân ở ngoài thành, là trấn của Cẩu tiên sinh, hôm nay một đồng đội trong số dã nhân bọn họ bị một giáo úy dẫn người trói vào trong nhà, bọn họ không phục, lúc này mới lấy vũ khí ra muốn cứu người. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm cười ra tiếng, ͏ ͏ ͏ ͏

Nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thú vị, thú vị đấy, bản thân cô cũng không ngờ tới, Phụng Tân thành mà cô ở, lại là một hang ổ của thổ phỉ, người dưới quyền này, ngày ngày ở đây chơi trò bắt con tin. ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa còn là tiêu hộ trói tiêu hộ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nguyên nhân là vì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Hồi bẩm vương gia, là vì thân sự. ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

- Ầm! ͏ ͏ ͏ ͏

Cẩm y thân vệ đạp thẳng cánh cửa ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Bên trong cũng có một đám người, thấy có người phá cửa đi vào, theo bản năng muốn tóm lấy vũ khí, đều là tiêu hộ, bên trong nhà sao có thể không có vũ khí được. ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng đến khi trông thấy người xâm nhập vào thân mặc cẩm y, lập tức nhận ra, tất cả đều quỳ rạp xuống dưới đất. ͏ ͏ ͏ ͏

Bên trong sân, ͏ ͏ ͏ ͏

Có một thanh niên dã nhân bị trói treo ở đó, trên người có có vết tích vừa mới bị roi da đánh. ͏ ͏ ͏ ͏

Cẩm y thân vệ suy cho cùng cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau khi khống chế được năm sáu người đàn ông bên trong sân, lập tức mở cửa phòng ra tiến hành lục soát, tìm được ở bên trong hai hài tử, một phụ nhân, cùng với một nữ hài khóc nước mắt đầy mặt bị khóa bên trong phòng. ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, ͏ ͏ ͏ ͏

Bình Tây Vương gia cùng đi bên cạnh Khuất Bồi Lạc, bởi vì hôm nay phải đến học xá nên hiện giờ vẫn còn mặc mãng bảo đi vào bên trong sân. ͏ ͏ ͏ ͏

Vài nam nhân lực lưỡng bên trong viện trông thấy, cho dù bị cẩm y thân vệ đè cả hai tay, nhưng vẫn lập tức hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Khấu kiến Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏

- Khấu kiến Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏

Có một số việc, không cần dạy nhưng vẫn biết, tỷ như Khuất thị thiếu chủ nửa đời trước vẫn luôn được người khác phục vụ, lúc này chủ động mang chiếc ghế phỏng theo ghế Thái sư bên trong viện dời đến phía sau Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia ngồi xuống, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đánh giá người và vật nơi đây. ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy rằng xem xét sự việc thì không thể nghe lời nói từ một phía, thế nhưng căn cứ theo lời nói của đám dã nhân muốn đi tìm chỗ bị bắt khi trước, hơn nữa còn có cảnh tượng bên trong viện này, toàn bộ chuyện rõ ràng, đã có thể minh bạch được. ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ có thể nói dưới thái dương không có chuyện gì mới mẻ, đơn giản lại là một câu chuyện Romeo và Juliet nữa mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia đưa tay chỉ về phía dã nhân nam tử bị treo ở đó, rất nhanh, hai thân vệ tiến lên tháo xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Nam tử kia run rẩy bò lổm ngổm đi tới, hạ trán xuống mặt đất, hành lễ với Trịnh Phàm: ͏ ͏ ͏ ͏

- Khấu kiến... Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đây là viện nhà ai? Chủ hộ đâu? ͏ ͏ ͏ ͏

Phải có một chủ hộ, mấy người nam tử khác, là gọi tới giúp một tay. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, một nam nhân để râu ria dài hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hồi bẩm vương gia, ty chức họ Trương, gọi là Trương Đạt, là do ta trói người này lại! ͏ ͏ ͏ ͏

- Mẹ nó nữa, thằng nhãi này cũng không xem lại bản thân mình rốt cuộc thối đến mức nào, còn muốn kết hôn với khuê nữa của ta, ta phi, cóc nhái ngoài đồng tanh tưởi, cũng dám con mẹ nó mơ xuân thu đại mộng! ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Đạt thuộc sự quản lý của trấn Đinh Hào, là một thập trưởng, nơi đóng quân vốn ở bên ngoài Phụng Tân thành, lại vì chiến tranh vừa mới kết thúc chưa được bao lâu, quân sĩ đang lần lượt nghỉ ngơi theo từng đợi. ͏ ͏ ͏ ͏

Quân thường trực mà tiêu hộ quy định phải duy trì ngày thường cũng không coi là nhiều, thời kỳ thái bình, nam nhân của tiêu hộ có thể tham gia vào xử lý chút chuyện lao động sản xuất. ͏ ͏ ͏ ͏

Có thể thấy được, tên Trương Đạt này mặc dù tuổi tác không nhỏ, thế nhưng đầu óc, thật sự có phần không tốt. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương gia đã giá lâm đến nơi này, chuyện này có thể nói là đã kinh động đến cấp trên thực sự, vậy mà lúc này còn vạch hết hành động của mình ra, không có chút hối hận nào cả, thậm chí, còn có cảm giác mình chiếm đại lý. ͏ ͏ ͏ ͏

Chương trướcChương tiếp