- Cha ta, bình thường cũng có cảm giác này, thế nhưng, hắn và ngài lại trái ngược nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Một thanh âm trong trẻo vang lên, dường như nhìn thấu tâm tư của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão quốc tướng nhìn sang phía tiếng nói, phát hiện một thiếu niên lang khôi ngô đã đứng sau mình từ bao giờ, bên cạnh thiếu niên lang còn có một nữ tỳ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão quốc tướng không phải cao thủ gì, thân thể bây giờ lại không tốt, bị người lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau mình, đúng là không phải chuyện gì đáng kinh ngạc. ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh lão quốc tướng, lấy ra một quả quýt, từ từ bóc. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu nhi tử Phác Thành lập tức bẩm báo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân, vị này chính là thiếu chủ của Tạ gia Đại Sở. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tìm đường chết... ͏ ͏ ͏ ͏
Lão quốc tướng phun ra ba chữ này. ͏ ͏ ͏ ͏
Khuôn mặt Phác Thành lộ ra vẻ lúng túng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An lại cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể là như vậy, xem Phác lão ngài, Phác gia hiện tại không làm bất cứ chuyện gì cả, mới là ổn thỏa nhất, tối thiếu, có thể bảo toàn được một Phác gia phú quý, dù sao, quốc chủ của Lương Quốc có thể ngồi lên vị trí kia, cũng phải dựa vào ngài, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng Phác lão dường như đã quên mất một việc, ngài không phải là một người, thậm chí, ngài cũng không phải là một Phác gia đơn giản, ngài có thể buông xuống, đó là vì ngài tự cảm thấy rằng còn có mặt mũi; ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm, ta cũng hiểu được, sự lựa chọn này của ngài là sáng suốt, dù sao, mấy người nhi tử kia của ngài ta đều đã từng tiếp xúc, thực sự rất ngu; ͏ ͏ ͏ ͏
- Chút dại dột này, cũng giống như cha ta vậy, có đôi khi ta cũng suy nghĩ, ngày trước có phải nương ta cắm sừng cha ta, bằn không thì làm sao hắn có thể sinh ra một nhi tử thông minh như ta được? ͏ ͏ ͏ ͏
Phác Thành: ... ͏ ͏ ͏ ͏
Trên gương mặt của lão quốc tướng lại lộ ra tiếu ý. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thực ra thì, ta không phải do nhi tử của ngài mời tới, ngài không lên tiếng, tìm đến nhi tử của ngài, cũng chỉ là lãng phí thời cơ; ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng, ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiện giờ Yến nhân thế lớn, Đại Sở ta lại có Bình Tây Hầu... Ồ không, hiện giờ hắn được phong vương rồi, Đại Sở lại mới vừa nếm mùi thất bại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng điều này không khác gì trời sắp đổ cơn giông cả, nước mưa không xuống, hạn hán sẽ xảy ra, là hạn tai; nước mưa trút xuống nhiều, sẽ ngập úng, là lũ tai; ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng vấn đề là, trên đời này luôn có một đám người, bọn họ không phải dựa vào trời để kiếm cơm, cũng hiển nhiên không cần phải để ý tới ngày hôm nay, rốt cuộc có mưa hay không, hay là mưa nhiều hay ít. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có thể cảm thấy bọn họ có tầm nhìn thiển cận, thế nhưng chúng sinh, ai mà không trải qua như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Một tướng lĩnh mặc giáp trụ đi vào, một thân vóc dáng khôi ngô lực lưỡng, đứng ở đằng kia, đã có tên to con như thiết tháp. ͏ ͏ ͏ ͏
Người này, Tam Gia biết. ͏ ͏ ͏ ͏
Năm đó, Tam Gia lấy thân phận khách quân của Yến quốc hỗ trợ tác chiến tại Lương Quốc, Lương Quốc trả lại cho Tam Gia một cái phong hàm tướng quân, thế nhưng phong thưởng của tiểu quốc, Tam Gia không hề coi trọng, sau khi đánh giặc xong, lập tức mang theo Hỗ Bát Muội quay về Tấn địa tìm chủ thượng. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà vị Bồ tướng quân này, trước đây khi Tiết tam chống lại sự hợp sức của Sở quân, người này vũ dũng cường hãn, lại tinh thông binh pháp, khi phối hợp với Tiết Tam, hiệu quả rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Vả lại vị Bồ tướng quân này, đã sớm được lão quốc tướng đề bạt, từ một người bình thường, trưởng thành cho đến bây giờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Rất dễ nhận thấy, khi quốc chủ Lương Quốc dự định thanh lý phe dư nghiệt của quốc tướng có hắn này, hắn lựa chọn phản kháng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An bóc một miếng quýt, đưa đến bên miệng lão quốc tướng, lão quốc tướng hé miệng ra, ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngài già rồi, ngài cũng đã bệnh rồi, ngài cứ thanh thản ổn định mà hưởng phúc muộn đi, ngoài ra, cho ngài biết thêm, lần này, ta dự định sẽ chơi lớn; ͏ ͏ ͏ ͏
- Càn Sở hai quốc mấy năm nay bị Yến quốc ức hiếp vô cùng, trong đầu, cũng đều nhịn một cục tức rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão quốc tướng nuốt miếng quýt xuống, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Yến nhân là soi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải thế sao. ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An phụ họa nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sở nhân là chó. ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An nhún vai, không đánh giá. ͏ ͏ ͏ ͏
- Càn nhân là heo. ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha ha ha... ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi cười xong, ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An nhìn về phía lão quốc tướng, ͏ ͏ ͏ ͏
Hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy Lương nhân thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Hai hàng thanh lệ chảy xuống từ hốc mắt của lão quốc tướng, ͏ ͏ ͏ ͏
Lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không là cái gì cả... ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Lão quốc tướng bị giam lỏng, bị chính thân nhi tử của mình, giam lỏng. ͏ ͏ ͏ ͏
Buồn cười chính là, ͏ ͏ ͏ ͏
Trước khi Phác Thành giam lỏng lão quốc tướng, còn đặc biệt vào cung một chuyến, biểu đạt lòng trung thành của mình với quốc chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Quốc chủ vô cùng hưởng thụ, bắt đầu hứa hẹn tương lai chính trị với Phách Thành, đồng thời, còn ám chỉ hắn tạm thời giam lỏng cha của mình. ͏ ͏ ͏ ͏