Khóc khóc, thái tử không nín được, nhưng lại luôn thấy xấu hổ với Thiên thiên đang ở bên cạnh an ủi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiên Thiên ca ca, ngươi để ta khóc một lát đi, chờ nước mắt trong người ta khô hết là được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đứa nhỏ làm phép so sánh, thường sẽ có chút dở dở ương ương. ͏ ͏ ͏ ͏
Ít nhất câu nói này lọt vào tai Thiên Thiên, giống như đệ đệ này đã phải chịu oan ức to bằng trời, rất có vẻ không đem mình khóc đến lúc giống ông nội nuôi thì quyết không bỏ qua. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ đệ ngoan nha, ngoan nha, còn khóc nữa là trời mưa luôn đó, trời mưa rồi thì không có cách nào đi chơi được đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ca ca gạt ta, trời mưa chỗ nào đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, trời mưa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhiễm Dân phất phất tay, từ chối đề nghị mình nên vào trong của thân vệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Phóng tầm mắt nhìn tới, lấy thôn trấn nhỏ này làm tâm, dưới màn mưa đều là tướng sĩ giỏi dưới trướng của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Người sống không thể bị nghẹn nước tiểu mà chết, binh lính cũng không thể thật sự chết đói. ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính bị chết đói, vậy tuyệt đối không phải là bởi vì trong quân không có lương thảo, mà là bởi vì phạm vi lớn xung quanh đó đều không có lương thực. ͏ ͏ ͏ ͏
Vọng tưởng giải quyết dứt khoát vì vậy nhánh quân này nhanh chóng bôn ba đến đây, đương nhiên không thể mang theo quá nhiều lương thảo. ͏ ͏ ͏ ͏
Năm đó Bình Tây Vương ở Tuyết Hải quan, mỗi lần trước khi xuất chinh, trước tiên đều cho binh lính canh xương cộng thêm bánh bao có nhân, màn thầu thì bao no, lại còn mang theo một lượng bột mì rang đủ để mọi người ăn cùng đậu cho ngựa, muối vải rồi thịt khô này kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng dù sao đó cũng là hình thức xuất chinh của Bình Tây Vương cùng với quân đội của hắn. Thời điểm đó, Bình Tây Vương mỗi lần dẫn quân xuất chinh cơ bản là đều đem tài sản của mình cầm cố hết, chờ đánh thắng xong thì sẽ lấy lại gấp đôi, cũng là bây giờ vốn liếng dày dặn rồi thì mới trở nên ung dung như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Có thể quân đội những nơi khác của Yến Quốc cũng sẽ không chuẩn bị đầy đủ chi tiết như vậy trước khi đánh trận, hơn nữa, Nhiễm Dân sau khi nhận được công văn cầu cứu của quốc chủ Lương quốc thì đã lập tức xuất binh, đám binh lính đều dựa theo kinh nghiệm của bản thân mà tự chuẩn bị đồ ăn thức uống. ͏ ͏ ͏ ͏
Tổng binh cho rằng trận đấu này chỉ cần một chữ "nhanh", đám binh lính phía dưới cũng không xem phản quân Lương quốc là đối thủ gì, chỉ tương đương một lần phi ngựa đi du lịch thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà vấn đề lương thảo vẫn có thể thông qua việc cướp bóc dân bản xứ để bổ xung. Chuyện như vậy, Nhiễm Dân bắt tay vào làm cũng không hề có áp lực trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho dù là Tạ Ngọc An hay là quốc tướng Lương quốc đều không thể nào sớm đã làm cho vườn không nhà trống được. Một là không kịp, hai là làm như vậy chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Vấn đề ăn tạm thời có thể giải quyết, nhưng chỗ trống để tiến lui của nhánh binh mã này đều đang không ngừng bị giảm bớt. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngoại trừ nhánh quân phòng thủ tiếp thục thủ vững bên ngoài Ôn Minh huyện thành kia, bản thân hai bên nam bắc của Ôn Minh sơn cũng đều xuất hiện bóng dáng quân Lương. ͏ ͏ ͏ ͏
Lương quốc vừa mới chính biến, tân quân đăng cơ xong, tuy rằng cật lực động viên quân đội, nhưng lúc này quân đội Lương quốc ngoại trừ nhánh quân của Bồ tướng quân, những đội quân còn lại hầu như đều không có sức chiến đấu đáng kể gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhiễm Dân không để ý đến sự uy hiếp của hai nhánh quân Lương kia. Trên thực tế, đồn kỵ của mình cũng có thể khiến cho đối phương dừng bước, trận cước đại loạn. Nếu mình muốn, thì có thể tập trung binh lực trong tay, trên đường quân Lương xông đến, đánh tan bọn họ là chuyện rất nhẹ nhàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng vấn đề là, đánh tan bọn họ rồi thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phá vỡ mặt phía bắc, sau đó phải đi Tề sơn vòng về Tấn địa. Nhưng Tề sơn địa thế hung hiểm, nếu người Sở sớm có phòng bị, vậy mình chỉ có thể mặc người làm thịt. ͏ ͏ ͏ ͏
Phá vỡ phía nam, chẳng lẽ tiếp tục xuôi nam đi đến kinh đô Lương quốc? ͏ ͏ ͏ ͏
Đã qua ba ngày, quân Sở vẫn dùng tiết tấu cũ, mỗi ngày dời trại gây áp lực về nơi này, quân Lương cũng phát động rồi, chuyện này có nghĩa là chính biến trong kinh đô, sợ là đã sớm kết thúc cả rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhiễm Dân cũng sẽ không ngu ngốc cho là mình dẫn quân đến kinh đô Lương quốc rồi thì sẽ có người mở cửa thành, vua tôi cùng ra tiếp đón mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng tiếp tục bỏ mặc hai nhánh quân Lương kia không quản, cho dù là hai cái cờ rách, chúng nó cũng vẫn chiếm cờ vị, phối hợp chặt chẽ với Tạ gia quân cùng Ôn Minh huyện, trên thực tế đã tạo thành một cái lồng giam. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói chung, đây là dùng cách quan quân cùng diệt cướp, mai phục nhiều mặt, mấy phương cùng áp chế, cuối cùng nhốt sơn tặc lại. Đến cùng thì đối với quan phủ mà nói, nếu không thể tiêu diệt được chủ lực của sơn tặc thì chính là thất bại, cá lọt lưới rất nhanh sẽ có thể lôi kéo thành đội ngũ làm loạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho dù là một huyện nào, chỉ cần huyện úy kinh nghiệm phong phú một chút đều có thể dùng nha dịch trong huyện cùng dân phu bày ra trận chiến tương tự. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà càng làm cho Nhiễm Dân tuyệt vọng chính là, hắn do dự, hắn chờ đợi, hắn trông trước trông sau, đã khiến cho dây thừng trên cổ mình bị ghìm đến mức càng ngày càng chặt. ͏ ͏ ͏ ͏