favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ma Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 2209: Tình Hình ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 2209: Tình Hình ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Chử Dương cũng nhìn thấy nhi tử đang đi tới, hắn muốn cười, lại vừa muốn khóc. ͏ ͏ ͏ ͏

Đã biết từ sớm là nhi tử rất thông minh. Từ rất lâu trước đây, người làm phụ thân như hắn ở trước mặt con trai đã không có cách nào bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, hay phê bình nghiêm khắc, người làm phụ thân như hắn cuối cùng cũng chỉ còn biết biểu hiện bằng cách cực đoan. ͏ ͏ ͏ ͏

Có thời điểm hắn thậm chí sẽ lo lắng, lo lắng chờ đến khi nhi tử lớn thêm một chút, bản thân mình có phải là nên thoái vị nhường cho người tài rồi hay không? ͏ ͏ ͏ ͏

Những lão già trong gia tộc kia, hình như rất chờ mong đến ngày này. ͏ ͏ ͏ ͏

Dính đến quyền lực, sự tồn tại của Tạ thị chính là thổ hoàng đế của một phương, theo lý thuyết, hẳn là phải đấu tranh rất gay gắt mới đúng. Từ cổ chí kim vì sao ngày tháng của Thái tử đều trôi qua rất gian nan? Nguyên nhân chính là vì nó tồn tại đã ảnh hưởng đến quyền uy của phụ hoàng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng là, bản thân mình chỉ có một cây độc đinh này. ͏ ͏ ͏ ͏

Một trận đại thắng qua đi, thắng lợi vẫn là quân Yến, mà lại còn là quân Yến tinh nhuệ, hắn vốn có thể thể hiện sự phóng khoáng của mình với nhi tử, nhưng sắp đến gần, lại không thể ngừng rơi lệ. ͏ ͏ ͏ ͏

Con a, phụ thân cũng nghĩ mà sợ. ͏ ͏ ͏ ͏

Con a, phụ thân thiếu chút nữa là không gặp lại con được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Những câu nói này, không phát ra thành lời được, nhưng biểu cảm của hắn đã bán đứng tất cả. ͏ ͏ ͏ ͏

Làm phụ thân, cũng không cảm bộc lộ cảm xúc thật trước mặt nhi tử của mình thì sẽ mất mặt gì, bởi hắn biết rõ hình tượng cùng địa vị của mình trong lòng nhi tử đến cùng là như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Ngọc An đi lên phía trước, dang hai tay ra ôm lấy đầu phụ thân, nhẹ nhàng vỗ vỗ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Phụ thân, đánh xong rồi, đánh xong rồi, đừng sợ, đừng sợ nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ô ô ô... ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Chử Dương khóc lên thành tiếng, không chút nào quan tâm đến ánh mắt của những đệ tử đang đứng xung quanh. ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, mọi người đối với việc hai phụ tử bọn họ biểu hiện trước mặt người khác, đã có chút quen thuộc, mà những binh sĩ đi theo gia chủ trải qua trận chiến này, ở tiếng khóc bên trong thật ra cũng có thể tìm được một loại cảm xúc đồng tình. ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Chử Dương khóc một hồi lâu, sau khi dừng lại còn dùng y phục của nhi tử lau nước mũi. ͏ ͏ ͏ ͏

- ... ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Ngọc An. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngồi thẳng người, thân binh đưa lên chậu nước cùng khăn mặt, Tạ Chử Dương bắt đầu rửa mặt. ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Ngọc An thì cởi lớp y phục bên ngoài ra ͏ ͏ ͏ ͏

- Coi chừng bị lạnh. ͏ ͏ ͏ ͏

Người làm phụ thân quan tâm nói. ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Ngọc An lắc đầu một cái, nhận từ chỗ ông lão một chiếc áo choàng, khoác lên người. ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Chử Dương "Hừ" một tiếng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão tử còn chưa bị bệnh liệt giường đâu, xem ra sau này không trông cậy nổi vào việc ngươi sẽ ở trước giường bệnh hầu hạ, nghịch tử. ͏ ͏ ͏ ͏

- Phụ thân à, nhà ta nếu thật sự lưu lạc tới mực phải dựa vào ta đến hầu hạ trước giường bệnh của ngài. Ngày tháng như vậy, đoán chừng là bản thân ngài đã không chịu nổi trước rồi, còn không bằng đi sớm chút nào hay chút đó. ͏ ͏ ͏ ͏

- A... Hình như cũng đúng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tình hình tử thương thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Ngọc An hỏi vấn đề quan trọng nhất. ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Chử Dương cắn răng, mắng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Yến cẩu, con mẹ nó đều là kẻ điên! ͏ ͏ ͏ ͏

Căm hận đối với kẻ địch thực ra lại là khen ngợi lớn nhất đối với họ. ͏ ͏ ͏ ͏

Con người, vẫn luôn có thể dễ dàng biều hiện ra sự hàm dưỡng, bao dung đối với thủ hạ bại tướng dưới tay mình, mà nếu như không có, vậy thì có nghĩa là bản thân mình thật sự rất đau đớn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tất cả, thật ra đều đang nằm trong kế hoạch. ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Ngọc An bắt đầu bóc quýt: ͏ ͏ ͏ ͏

- Từ khi người Yến đi vào cho đến lúc chúng ta đóng cửa, đều đang nằm trong kế hoạch. ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, chúng ta đoán chắc một nửa không nói, chính bên chỗ người Yến cũng đã thay ta tính xong một nửa khác. ͏ ͏ ͏ ͏

Trước kia, đây chính là cách đối đãi của người Yến, Sở Càn ta cùng với Tấn quốc lúc trước, thì đều ngu xuẩn giống như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

- Con à, may là tính được rồi, nếu là không tính đúng thì... ͏ ͏ ͏ ͏

- Phụ thân, ngài tập cho quen đi. Phải thành thói quen rồi thì mới tiếp tục đi liều mạng được, một trận này xong, đợi đến khi về nước thì phụ thân chính là mục tiêu trong tầm ngắm. Người nhà chúng ta đều biết Niên Nghiêu không phải hạng tầm thường, nhưng Niên Nghiêu thống lĩnh hoàng tộc cấm quân chỉ có thể bị người Yến đè ra mà đánh, nhưng lần này... ͏ ͏ ͏ ͏

- Để phụ thân từ từ đã. Bây giờ phụ thân không muốn nghĩ những thứ này. ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Ngọc An không tiếp tục quấy rầy lão phụ thân đang bị khinh hãi còn chưa hồi phục của mình nữa, đi đến một chỗ khác trong quân trại. ͏ ͏ ͏ ͏

Quân trại của liên quân Càn Sở sáp nhập lại với nhau, sau chiến trận cũng lười tách ra. Trong lúc còn đang liếm láp vết thương, tính tình của mọi người thường sẽ trở nên mềm mại hơn một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

Chương trướcChương tiếp